Chương trước
Chương sau
Lời Vân Khuynh nói, dần dần biến mất.
Toàn bộ bên trong một mảnh vắng vẻ, Tần Vô Phong và Tần Vô Song vừa rồi còn nghe y nói, dĩ nhiên không biết từ lúc nào đã cúi đầu ghé vào trên bàn.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song lực nhìn thấu thế nào, năng lực ra sao, lẽ ra sẽ không bị Vân Khuynh giản đơn đánh gục như vậy.
Chỉ là thứ Vân Khuynh lấy từ chỗ Vân Hoán không phải độc, hơn nữa vô sắc vô vị.
Đó là một loại giống như mê huyễn dược, sẽ không gây tổn hại đối với thân thể người, sẽ không khiến người ta triệt để hôn mê, mà là làm cho họ sản sinh một ít ảo giác như thật như giả, hơn nữa người trúng dược này, năng lực phòng bị sẽ giảm xuống.
Rất giống với cà độc dược Vân Khuynh biết đến ở thế kỷ hai mươi mốt.
Dược này quả thực khiến Vân Khuynh thoả mãn tới cực điểm.
Y không muốn thương tổn Tần Vô Phong và Tần Vô Song, y lần này dự định rời đi, là bỏ đi thật, không giống như lần trước lắc lư ở bên ngoài.
Cũng không phải giống như lời Vân Hoán nói, sinh xong hài tử rồi trở về, y muốn triệt để rời đi.
Tìm một địa phương hẻo lánh, ẩn cư, không bao giờ đi ra nữa, không cho Tần Vô Phong bọn họ còn có cơ hội tìm được y.
Quãng đời còn lại của y có hài tử trong bụng này là được.
Tối hôm qua y suy nghĩ một đêm, bỗng nhiên phát hiện mình chính là tai tinh của Tần gia.
Khiến Tần gia huynh đệ một người hai người toàn bộ vì y trở mặt thành thù, Tần Vô Phong và Tần Vô Song thật vất vả mới hòa thuận như lúc ban đầu, âm kém dương sai, y dĩ nhiên lại dính dáng mơ hồ với Tần Vô Hạ.
Y tin tưởng, trong sâu thẳm nhất định là có một đôi tay, đang lôi kéo y phá hỏng sự an bình của Tần gia.
Trước đây là Tần Vô Phong và Tần Vô Song, hiện tại là Tần Vô Phong Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, chờ bọn hắn trở lại Tần gia, liệu có thể là Tần Vô Song Tần Vô Phong và Tần Du Hàn bọn họ nữa hay không...
Vân Khuynh không dám tưởng tượng.
Nhưng y biết, ba người bọn họ ở bên nhau đã là kinh thế hãi tục, về đến Tần gia, cùng với thân gia trưởng bối, nhất định phải dây dưa một phen, trắc trở trùng điệp.
Y không hy vọng như vậy, không hy vọng bởi vì mình, khiến cho toàn bộ Tần gia gà chó không yên.
Đại Bảo tiểu Bảo hôm nay ở Lưu Ly tiểu trúc, tên Lưu Ly tiểu trúc y cũng từng nghe qua, đó là một nơi tương đương không tệ, ở đó, hai hài tử kia có thể được giáo dục rất tốt.
Không gặp được hai hài tử, không thể nhìn bọn họ lớn lên là thua thiệt lớn nhất của y đối với bọn họ, y sẽ đem thua thiệt Đại Bảo tiểu Bảo của mình bù đắp gấp bội cho hài tử trong bụng này.
Y muốn rời đi, rồi lại có chút không cam lòng rời đi.
Y yêu hai nam nhân này, y không cam lòng, bản thân y cái gì cũng không làm, từ nay về sau lại không còn được gặp họ. Từ biệt này, cũng là vĩnh biệt, y sao có thể cam lòng???
Dù sao y thương bọn hắn như vậy, yêu đến tâm đều đau, muốn y buông tay, nào có thể lưu loát như vậy, nào có dễ dàng như vậy.
Trước khi rời đi, y muốn vì mình chế tạo một hồi ức tốt đẹp khắc sâu, cho nên y mới không trực tiếp len lén trốn đi với Vân Hoán, mà là dùng dược đối phó bọn họ.
Hai người mơ mơ màng màng, rơi vào trong tràng cảnh như thật như giả, hai người như tỉnh như mơ bị Vân Khuynh nâng tới bên giường.
Hai người thân cao và thể trọng đều cao nặng hơn so với Vân Khuynh, chờ thành công chuyển bọn họ lên giường, y liền ngồi ở trên giường thở dốc.
Y vỗ vỗ hai gò má của mình, đáy lòng tuôn ra một loại cảm giác kỳ dị, y không biết y lấy đâu ra quyết tâm lớn như vậy, cũng không biết vì sao y muốn làm vậy...
Y cắn môi dưới, thân thể hơi run, đem bàn tay mảnh khảnh chạm lên quần áo của Tần Vô Phong, lúc Tần Vô Phong nửa mơ nửa tỉnh, rút đi ngoại bào của hắn.
Càng cởi ra, khuôn mặt Vân Khuynh càng đỏ, tới loại hiện trạng khẩn yếu quan đầu này, y dĩ nhiên bắt đầu nảy sinh một loại ý niệm muốn chạy trốn.
Thế nhưng...
Vừa nghĩ đến qua tối nay sẽ không còn được gặp bọn họ, tâm của y, liền đau đớn giống như bị đao cắt, sau đó toàn bộ ngượng ngùng bất an đều bị ép xuống đáy lòng.
Tay y càng lúc càng trở nên không linh hoạt, y có chút bực mình, ánh mắt chuyển đến bầu rượu trên bàn thì hơi sáng ngời.
Y muốn uống rượu tăng thêm cam đảm, hạ dược Tần Vô Phong Tần Vô Song, không phải ở trong rượu, mà là quét trên thành chén, chén trà ly rượu trên bàn, ngoại trừ chén Vân Khuynh dùng, còn lại đều bị quét lên loại dược này.
Vân Khuynh dứt bỏ Tần Vô Phong và Tần Vô Song, đi tới trước bàn, cầm lấy bầu rượu, đưa đến bên môi, ngửa đầu uống thật nhiều ngụm.
Trong mơ màng, y dường như cảm thấy mình có tư thái dũng cảm của Tần Vô Phong lúc uống rượu vừa rồi.
Thế nhưng y một chút cũng không bình tĩnh như Tần Vô Phong, mùi vị cay độc thoáng cái từ dạ dày nhảy lên, khiến y khó chịu muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y, cũng bị xông đỏ lên có chút chếch choáng.
Tuy rằng biết mang thai uống rượu không tốt, thế nhưng y đã dự định tốt đêm nay phải phóng túng một đêm, như vậy cũng không quan tâm một chút rượu ấy.
Vân Khuynh đem bầu rượu thả lại mặt bàn, hơi nhắm mắt lại, tay vịn mặt bàn, thân thể có chút mê muội, y lắc đầu, yên lặng chờ mình khôi phục lại.
Lúc này y đưa lưng về phía giường lớn, căn bản không biết hai người trên giường kia vốn phải là mơ mơ màng màng, nhưng con mắt lại tỉnh táo không gì sánh được trao đổi ánh mắt với nhau, trên hai khuôn mặt tuấn tú đồng dạng mang theo nghi hoặc.
Chốc lát, Vân Khuynh tỉnh lại một chút, bước chân có chút lảo đảo, lại về tới trước giường, một bước dưới chân bất ổn, ngã lên trên giường, y hơi giương mắt, vừa lúc chạm tới lông mi dày dài hơi buông xuống dưới hai mí mắt của Tần Vô Phong.
Y nhịn không được vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tần Vô Phong, cánh môi đỏ mọng mang theo hơi rượu chậm rãi mở ra, nỉ non nói: “Đại ca, đại ca, ta thực sự thích ngươi, thực sự...”
Nói nói, y dùng tay giữ lấy khuôn mặt Tần Vô Phong, hôn lên bờ môi mỏng băng lãnh của Tần Vô Phong.
Tần Vô Song phía sau y mở mắt, thấy vậy trong đáy mắt hiện lên một tia tình tự kỳ dị, hắn giật giật thân thể, lăn sang Vân Khuynh bên kia, đem non nửa thân thể của Vân Khuynh áp dưới thân.
“Nặng quá...”
Vân Khuynh lầm bầm một câu, rời khỏi cánh môi Tần Vô Phong, trở mình, đem thân thể Tần Vô Song đẩy ra bên ngoài.
Sau đó y dùng tay chống giường, quỳ ngồi giữa Tần Vô Phong và Tần Vô Song, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vì rượu mà tràn đầy đỏ ửng mang theo nụ cười vui sướng thuần túy: “Vô Song, đại ca... Thật xinh đẹp... Thật là đẹp mắt, ha hả...”
Nói, nương theo hương rượu, lá gan của y cũng lớn lên, thuận lợi lột hơn phân nửa quần áo của Tần Vô Phong và Tần Vô Song, chỉ chừa áo lót.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong nhìn như hôn mê kì thực thanh tỉnh dù ngốc đến đâu cũng biết Vân Khuynh muốn làm gì.
Bọn họ ở trong lòng vạn phần khiếp sợ, bọn họ chưa bao giờ biết, hóa ra Vân Khuynh cũng có thể chủ động như thế, cũng có thể như thế như thế... Dũng cảm???
Lúc Vân Khuynh lôi kéo quần áo họ, đôi tay nhỏ bé lơ đãng nhích tới nhích lui trên người bọn họ, chọc cho dục vọng dưới thân đã lâu không phát tiết của bọn họ tăng vọt không ngớt.
Vân Khuynh một mực lục lọi, động tác rất chậm, dằn vặt bọn họ, bọn họ rất muốn không giả vờ bị dược tính khống chế nữa, rất muốn biến bị động thành chủ động, thế nhưng...
Nhưng Vân Khuynh chủ động là như thế này, trước đây thực sự chưa từng thấy, huống hồ lại là ở trước mặt cả hai bọn họ.
Hơn nữa bọn họ cũng muốn thăm dò Vân Khuynh rốt cuộc muốn làm gì, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người nam nhân anh tuấn cứ như vậy nằm ở trên giường, mặc cho Vân Khuynh muốn làm gì thì làm, Vân Khuynh đã có chút không biết làm sao.
Cái đầu có chút choáng váng của y nhớ lại cách Tần Vô Song làm khi ở bên Tần Vô Song trước đây, sau đó cúi xuống thân thể, cúi đầu, giật lại quần áo trước ngực Tần Vô Phong, liếm lên lồng ngực màu đồng cổ của hắn.
Vì sao là nhớ lại Tần Vô Song? Đương nhiên là bởi vì y và Tần Vô Song làm nhiều nhất.
Cùng Tần Vô Phong chỉ có một lần kia, còn suýt nữa lưu lại tâm lý bóng ma, lần nọ với Tần Vô Hạ, y trúng dược, ý thức vẫn không tỉnh táo, cuối cùng chờ lúc y tỉnh lại chỉ nhớ được cảm thụ ngay lúc đó, động tác cụ thể tư thế cơ thể vân vân, tất cả đều quên sạch.
Đôi tay tinh tế thon dài chậm rãi kéo quần áo Tần Vô Phong, tay và môi đều đang di động trên người Tần Vô Phong.
Lúc nhìn thấy đột khởi màu đỏ sậm Vân Khuynh nghiêng nghiêng đầu, lấy tay chọc chọc, lại véo véo, y vẫn cho rằng chỉ có nữ nhân mới có cảm giác ở đây, thế nhưng...
Trước đây Tần Vô Song làm với y như vậy, hình như y cũng rất có cảm giác...
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh giống như xấu hổ mà bốc hơi, may là trong phòng lúc này chỉ có mình y là coi như tỉnh táo.
Y làm gì cũng chỉ có y biết, nhớ kỹ.
Tần Vô Phong luôn luôn lạnh lùng, y muốn biết, hiện tại Tần Vô Phong có thể có cảm giác hay không.
Hơi nâng mi nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Tần Vô Phong, lông mày Tần Vô Phong dường như gắt gao nhíu lại, sắc mặt cũng có chút vặn vẹo.
Vân Khuynh vừa nhìn lại càng hoảng sợ, bất chấp tiếp theo mình muốn làm gì, thân thể trực tiếp cọ xát về phía trước, con mắt để sát vào đầu Tần Vô Phong muốn biết hắn rốt cuộc làm sao.
Quần áo trên người Vân Khuynh vẫn chỉnh tề, Tần Vô Phong lại là nửa thân trần, lúc y cọ xát về phía trước, thân thể lướt qua lồng ngực trần trụi của Tần Vô Phong, lúc y còn không rõ Tần Vô Phong rốt cuộc làm sao, cổ tay mảnh khảnh đã bị một đôi tay thon dài khống chế.
Sau một khắc, một cái lật người thật lớn, y đã bị Tần Vô Phong đặt ở dưới thân.
Lẽ... Lẽ nào Tần Vô Phong còn tỉnh???
Ý nghĩ này khiến Vân Khuynh sợ đến ngừng hô hấp, nhưng mà y nâng mi nhìn lại, lại thấy đôi mắt Tần Vô Phong vẫn còn nhắm, khuôn mặt vặn vẹo vừa rồi đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là khuôn mặt của hắn hạ xuống, như là muốn hôn y.
Vân Khuynh chớp chớp mắt, vừa lúc nghĩ tới dược kia không phải mê dược, mà là có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, như thật như giả, phỏng chừng, Tần Vô Phong hiện tại là làm việc này với y trong ảo giác.
Vừa nghĩ như thế, y liền yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.