Tiếng vó ngựa trở nên thong thả, lời Tần Vô Phong nói, còn quanh quẩn bên tai Vân Khuynh:
‘Vân nhi, ngươi và Vô Hạ rốt cuộc là chuyện gì, sau khi ngươi rời khỏi Tần gia, có phải đã từng gặp Vô Hạ???’
Y phải trả lời thế nào, kỳ thực vấn đề này dễ trả lời, y nói thẳng là từng gặp là được...
Thế nhưng, y phải nói như thế nào về chuyện bọn họ gặp mặt đã xảy ra cái gì???
Bàn tay Vân Khuynh bị Tần Vô Phong nắm trong tay có chút hơi run, y mím môi, gục đầu xuống, không trả lời ngay.
Trên thực tế vấn đề Tần Vô Phong hỏi, cũng là Tần Vô Song muốn hỏi.
Nghe Tần Vô Phong vừa hỏi như thế, Tần Vô Song lập tức ngồi thẳng thân thể, nghiêng đi khuôn mặt, nhìn một bên mặt trắng noãn của Vân Khuynh: “Khuynh nhi, có phải ngươi có chuyện gì lén gạt chúng ta???”
Vân Khuynh hơi nhấc lên mí mắt, nhìn Tần Vô Phong và Tần Vô Song, y phát hiện hai người này đều đang nhìn y không chuyển mắt.
Xem ra bọn họ không chiếm được đáp án, là sẽ không bỏ qua.
Vân Khuynh cân nhắc gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc ta ở Tích Châu, âm kém dương sai đi tới Phù Vân sơn trang, cũng đụng phải Vô Hạ ở đó.”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song liếc mắt nhìn nhau: “Vì sao Vô Hạ không nói cho chúng ta biết những việc này... Giữa các ngươi, đã xảy ra cái gì sao???”
Tần Vô Song không kìm được, mở miệng hỏi trước.
Đôi mắt Vân Khuynh né tránh: “Ta... Chúng ta... Đại khái là, Vô Hạ sợ các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523471/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.