Vân Khuynh và Tần Vô Song Tần Vô Phong ngủ một lần này, dĩ nhiên ngủ thẳng đến bình minh ngày thứ hai.
Ngày thứ hai, khi sắc trời còn tờ mờ sáng, trời đất còn đang mờ mịt sương mù xám đen, người trên đường đi còn rất thưa thớt, nhưng ở ngoài khách sạn bình dân, lại mơ hồ vang lên tiếng binh khí va chạm.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song không cần ngủ quá nhiều, bọn họ hai người đã sớm tỉnh, chỉ là vì không muốn quấy rối Vân Khuynh nên vẫn nằm chợp mắt mà thôi.
Giường của khách sạn bình dân, vốn đã rất nhỏ, ba người chen vào càng miễn cưỡng, cả người Vân Khuynh hầu như là bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song ôm vào trong ngực, cho nên bọn họ thoáng có động tĩnh sẽ kinh động đến Vân Khuynh.
Lúc Vân Khuynh ngủ thường thích cong người, lúc ngủ cũng nhất định sẽ ôm chăn bông, chỉ là hôm nay xác thực ngoài ý muốn.
Tuy rằng y như trước là cong người lại, thế nhưng hôm nay ở trên giường cũng không phải là thoả thích mở ra thân thể, mà là toàn bộ thắt lưng đều ở trong lòng Tần Vô Song, nửa người trên thì chôn ở trong lòng Tần Vô Phong.
Không có chăn bông, bàn tay thon dài của y nắm thành nắm tay, chăm chú nắm lấy quần áo trước ngực Tần Vô Phong thay thế chăn bông.
Lúc này, tuy rằng là chợp mắt, thế nhưng vào lúc ngoài phòng vang lên động tĩnh, Tần Vô Song vẫn mở một đôi mắt tối tăm thâm thúy.
Đôi mắt của hắn trong suốt sáng sủa, tuyệt không giống người vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523454/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.