Tần Vô Hạ hơi nghiêng đầu, song song vào lúc đem các loại phong tình của Vân Khuynh thu hết đáy mắt, hắn dùng cái lưỡi liếm mút ngọc hành ngậm ở trong miệng.
Hàm răng của hắn đụng phải đỉnh của ngọc hành, mẫn cảm kích thích khiến từ trong yết hầu của Vân Khuynh tràn ra rên rỉ khó nhịn, y không tự chủ được siết chặt ngón tay trắng nhỏ chống trên mặt đất.
Tần Vô Hạ một tay đỡ thắt lưng Vân Khuynh, một tay nhẹ nhàng từ hai chân vô lực buông ở trong nước của Vân Khuynh trượt lên phía trước, nhẹ nhàng ngưa ngứa, khiến thân thể Vân Khuynh run càng thêm lợi hại.
Vân Khuynh mê muội không ngớt, bởi vì ngửa đầu, ánh nắng trên đầu chiếu xuống khiến y không thể mở mắt, nhưng khi hai mắt nhắm lại, y càng thêm rõ ràng cảm giác được động tác cẩn thận của Tần Vô Hạ, điều này làm cho y e lệ không thể chịu nổi.
Tóc dài màu mực của Tần Vô Hạ chẳng biết từ bao giờ cũng đã buông lỏng, tản ra trong nước, có một chút dính lên trên đùi Vân Khuynh, càng tăng thêm vài phần ngưa ngứa khó có thể nói ra.
“Vô... Vô Hạ...”
Tuy rằng trong đầu rất mơ hồ, nhưng Vân Khuynh dường như vẫn còn lờ mờ biết người ở trước mặt y lúc này là ai.
Con ngươi của Tần Vô Hạ rụt lại, tăng nhanh động tác trên tay và trên lưỡi.
Thanh âm của Vân Khuynh chết tiệt xúc động nhân tâm, thế nhưng, vào loại thời gian này, hắn không thể bỏ xuống Vân Khuynh đang được hắn phục vụ đến phân nửa, không thể chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523434/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.