Ký ức này, giống như kiếp trước xa xôi như thế, đều bị phủ trong bụi bặm.
Sáu tuổi năm ấy, quen biết Vân Hoán, đối với Vân Khuynh mà nói, cũng là một chuyện may mắn.
Từ đó về sau, Vân Hoán luôn luôn nhìn qua khiêm khiêm như ngọc, trên thực tế lại ẩn giấu lạnh nhạt, rất ít đem người nào đặt ở trong lòng, liền chân chính thân thiết tiến gần Vân Khuynh.
Có lẽ là thương hại hài tử nhỏ gầy như vậy bị người ức hiếp, có lẽ là buồn bực vì y bị bắt nạt mà vẫn trầm mặc, hoặc có lẽ là đơn thuần muốn nhìn hài tử đối với người khác tựa như một tiểu thú tự bế lại trầm mặc có thể nhìn thẳng vào chính mình, khi đó Vân Hoán đối với Vân Khuynh rất tốt.
Lúc có thứ gì mới lạ chơi vui, hắn luôn luôn nhớ tới Vân Khuynh.
Vân Khuynh xuyên qua mà đến, khi đó chữ nghĩa đối với thời không này, nhận biết cũng không nhiều.
Năm xưa học chữ, luyện chữ, đều là ở trong thư phòng của Vân Hoán, trong lòng Vân Hoán, được Vân Hoán nắm tay chỉ dạy.
Hơn nữa khi đó Vân Khuynh xuyên đến thế giới này cũng chưa lâu, đáy lòng vẫn rất bàng hoàng bất an.
Mẫu thân của y quá mức nhu nhược, y không dám tăng thêm cho nàng một chút gánh vác thuộc về y, mà Hồng Châu lúc ấy cũng chỉ là một tiểu nha đầu.
Khi đó, người có thể để y toàn tâm tin cậy, chỉ có Vân Hoán.
Vân Hoán dường như trời sinh mang theo một loại khí chất khiến kẻ khác tín phục, hắn tuấn mỹ hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523422/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.