<tbody>Huỳnh Quang, kinh thành, hoàng cung, Chiêu Minh điện.
Ban đêm, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống mặt đất có chút dọa người.
Bầu không khí trong cung cũng không phải tốt, bệnh của hoàng đế lúc tốt lúc xấu, nhân tâm toàn bộ triều đình bị hung hăng treo cao, khó có thể rơi xuống đất...
Bọn họ hoặc là lo lắng bệnh của hoàng đế, hoặc là đang ưu sầu mình nên đứng phía sau vị hoàng tử nào.
Huỳnh Quang nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên, là bào đệ nhỏ nhất của đương kim thánh thượng, nắm trong tay hơn nửa binh quyền, có thể nói là quyền khuynh vua dân.
Nhưng khó có được là hắn không có bất cứ ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế, bởi vậy hắn hiện tại là người được thánh thượng tín nhiệm sủng ái nhất, so với nhi tử của mình còn sủng ái hơn.
Vạt áo đen huyền của Hiên Viên Liệt Thiên lay động theo bước đi của hắn, phập phập phồng phồng, phiêu dật vô song, ở trong đêm đen nhìn qua có vài phần tịch mịch.
“Vương gia.”
Vừa nhìn thấy Hiên Viên Liệt Thiên, đệ nhất tâm phúc canh giữ ở trong Chiêu Minh điện của đương kim hoàng đế, đại nội tổng quản Lý Đức Hải liền lập tức đón hắn đi vào: “Thánh thượng vừa rồi còn đang nhắc tới ngài, sợ vương gia bị cái gì trì hoãn.”
Lý Đức Hải dẫn Hiên Viên Liệt Thiên đi vào nội thất.
Đương kim hoàng đế kỳ thực cũng không phải quá già nua, mới gần tới năm mươi, sợi tóc trên đầu màu đen vẫn chiếm đa số, bởi vì sống an nhàn sung sướng và bảo dưỡng rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523415/chuong-193.html