Vân Khuynh và Tần Vô Song hai người, tự nhiên là không phát hiện Tần Vô Phong rời đi. Sau một nụ hôn kịch liệt triền miên, hai người rốt cục tách ra. Tần Vô Song ôm Vân Khuynh vào lòng: “Khuynh nhi, ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây.” Vân Khuynh vươn tay ôm thắt lưng hắn đem khuôn mặt chôn vào trong áo Tần Vô Song cọ cọ, lời Tần Vô Song nói, chính là lời y muốn nói. “Ta cũng vậy...” Tay Tần Vô Song càng nắm càng chặt: “Sau đó, chúng ta không bao giờ phải xa nhau lâu như vậy nữa. Lúc này hôn ngươi, ta mới biết được, trí nhớ lặp lại kém cõi nhất.” Sắc mặt Vân Khuynh đỏ hồng, gật đầu: “Ân.” Lúc này im lặng thắng âm thanh. Hai người lẳng lặng ôm một hồi, chờ đến lúc tình tự hai bên đều thoáng bình phục, Tần Vô Song mới chậm rãi đẩy Vân Khuynh dời khỏi vòng tay hắn: “Trong khoảng thời gian ta rời nhà, Khuynh nhi sống thế nào??? Nhi tử của ta có nghe lời ngươi, bắt nạt ngươi không???” Nói đến hài tử, Vân Khuynh lập tức vui vẻ: “Không có, hài tử ôn nhu giống đa đa hắn, chưa từng nghịch ngợm.” Tần Vô Song nghe, chân mày khóe mắt cũng khắc chế không được toát ra ý cười tràn đầy: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn là nhi tử của ai.” Nói xong, tay hắn chậm rãi xoa lên bụng Vân Khuynh, vì độ cao nổi lên mà cảm thấy giật mình và thần kỳ. Hắn hiếu kỳ cúi đầu nói với Vân Khuynh: “Ta có thể nghe động tĩnh bên trong một chút, trò chuyện với nhi tử của ta không???” Vân Khuynh gật đầu: “Đương nhiên là được, nhưng mà, Vô Song, sao ngươi biết là nhi tử, mà không phải nữ nhi???” Tần Vô Song giật mình, nói: “Chúng ta Tần gia đều là nam hài... Cho nên, trong tiềm thức của ta liền cho rằng hài tử trong bụng Khuynh nhi, cũng là nam hài. Thế nhưng nữ hài càng tốt, ha hả, vậy nó chính là nữ hài duy nhất trong vòng ba đời Tần gia chúng ta.” Nói xong hắn từ trên giường đứng dậy, ngồi xổm trên mặt đất, xốc lên chăn bông trên người Vân Khuynh, đem tai mình chăm chú dán lên bụng Vân Khuynh. Hắn một bên nghe động tĩnh bên trong, một bên vươn tay nhẹ nhàng vỗ về: “Nữ nhi ngoan, đa đa đã trở về, ngươi phải ngoan ngoãn, mau mau lớn nhanh đi ra, đến lúc đó đa đa đem ngươi đi ăn mứt quả, véo mặt người, chơi trống bỏi...” Vân Khuynh lắc đầu: “Ngươi hiện tại nói như thế làm gì, nàng lại nghe không hiểu.” Tần Vô Song nhíu mày, khóe miệng mang theo dáng cười thế nào cũng xóa không được: “Ta đây là đang bồi dưỡng cảm tình trước thời hạn với nữ nhi của ta, để nàng sau đó ngoan ngoãn, đừng cùng ta đoạt mẫu thân của nàng...” Lời này vừa nói xong, hai người ớ ra. Này... Hài tử sau này, phải gọi Vân Khuynh là gì đây??? Chẳng lẽ cũng giống hài tử bình thường gọi mẫu thân sao??? Cho dù Vân Khuynh đồng ý, Tần Vô Song cũng cảm thấy không được tự nhiên. Hai người đối diện nửa ngày, Vân Khuynh đánh vỡ trầm mặc đầu tiên: “Sau đó hài tử gọi ngươi đa đa, gọi ta ba ba.” “Bạt bạt???” Tần Vô Song nghi hoặc nhìn Vân Khuynh: “Đây là xưng hô kỳ quái gì vậy???” Vân Khuynh nhẹ nhàng cười cười: “Nói chung là cũng giống như gọi đa đa.” Vân Khuynh nói xong thở dài một tiếng, phỏng chừng tỷ tỷ của y – nương của Tần Vô Song, Liên Duyệt nghe đến xưng hô như thế cũng sẽ hai tay tán thành. Đây, coi như là kỷ niệm đối với đời trước đi!!! Nhớ tới Liên Duyệt, Vân Khuynh cúi đầu, nhìn Tần Vô Song vẫn dán lên bụng mình: “Vô Song, lúc ngươi trở về có gặp qua đa và nương bọn họ hay không???” “Còn chưa... Ta tất cả đầu óc đều là nhớ Khuynh nhi, gặp đa nương cũng sẽ thất lễ, cho nên, ta quyết định đến chỗ ngươi trước, đúng rồi... Long Liễm nói nương rất thích ngươi, đối với ngươi rất tốt???” Liên Duyệt đối với Vân Khuynh, đích thật là rất tốt rất tốt, Vân Khuynh cười càng thêm thoải mái: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngươi đi, biểu ca, đại ca, và nương đều đối với ta rất tốt.” Tần Vô Song lại bắt đầu mặt tươi như hoa: “Đương nhiên, Khuynh nhi của ta đáng yêu như vậy, ai không thích Khuynh nhi, không tốt với Khuynh nhi mới kêu kỳ quái!!!” Vân Khuynh hoài nghi nhìn Tần Vô Song: “Vì sao Vô Song hiện tại dỗ ngon dỗ ngọt càng nói càng thuận miệng??? Lẽ nào Vô Song có âm mưu gì đó???” Vân Khuynh khó hiểu, Tần Vô Song sao lại mở miệng khích lệ thân mật như vậy??? Tần Vô Song thanh thanh cổ họng: “Khụ khụ khụ, nào có âm mưu gì đâu, chỉ là, lần này, ta quay về Tần gia, còn có một cô nương đi theo...” Nghe vậy tâm Vân Khuynh bỗng nhiên rụt lại, Liên Phù đối với Tần Vô Song tình sâu chân thành nổi lên trong óc y, sắc mặt y xoát một chút trắng. Tần Vô Song rốt cục bồi dưỡng cảm tình xong với nữ nhi của hắn, ngẩng đầu, rời khỏi bụng của Vân Khuynh, đem chăn một lần nữa đắp lên người Vân Khuynh, lắc đầu thở dài: “Xem đi xem đi, ta chỉ biết ngươi sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên liền sớm nói cho ngươi, miễn cho ngươi hiểu lầm.” Vân Khuynh giật mình, mở to hai mắt: “Cô nương kia là ai???” Tần Vô Song một lần nữa ôm y vào lòng: “Nữ hài kia kêu Nhã Sóc Lam, là nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, nàng và ta không có nửa điểm quan hệ không thuần khiết, nàng là vì truy về phu quân của nàng mới theo ta đi đến Tần gia.” Vân Khuynh có chút hiếu kỳ: “Phu quân của nàng là ai???” Sắc mặt Tần Vô Song âm trầm: “Là một tên giang hồ rác rưởi đáng ghê tởm, hôm nay làm hạ nhân của Tần gia chúng ta, đang ở trong thay đổi triệt để.” “Nga.” Vân Khuynh gật đầu, trừng mắt Tần Vô Song: “Một cô nương đã thành thân mà thôi, ngươi sợ ta suy nghĩ nhiều cái gì???” Y có hẹp hòi như vậy sao??? Tần Vô Song lặng lẽ không nói gì, vừa rồi hắn nói lần này trở về có một cô nương đồng hành với hắn, không biết là khuôn mặt nhỏ nhắn của ai lập tức liền trắng. Lại dựa gần nửa ngày, Vân Khuynh đẩy ra Tần Vô Song: “Không được, ngươi đã trở về, sao có thể không gặp đa nương, ngươi chờ ta một chút, ta muốn đứng lên, chúng ta hai người cùng đi bái phỏng đa nương.” Tần Vô Song mỉm cười: “Được.” Sau đó hắn bắt đầu giúp Vân Khuynh mặc quần áo, ai biết mặc hơn nửa, Vân Khuynh đột nhiên sắc mặt đại biến, lấy tay che miệng, nhẹ nôn một tiếng liền không thể khống chế cảm giác buồn nôn nảy lên trong ngực. Y lập tức đẩy ra Tần Vô Song, tiếc rằng bọn họ hai người dựa quá gần, Tần Vô Song không hiểu chuyện gì, Vân Khuynh cũng không đẩy hắn nữa, vì vậy, trong lúc Vân Khuynh ảo não và Tần Vô Song ngạc nhiên, Vân Khuynh bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hơn nữa, phần lớn đều nôn lên người Tần Vô Song. Tần Vô Song nhìn quần áo mình, ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó lập tức lấy lại tinh thần vỗ lưng Vân Khuynh: “Khuynh nhi??? Ngươi sao vậy, có thấy dễ chịu chút nào không?” Vân Khuynh bị vị chua trong miệng còn lại khiến cho buồn nôn thêm, y xin lỗi nhìn quần áo Tần Vô Song, đẩy đẩy hắn, lại chỉ chỉ ấm trà trên bàn gỗ, muốn súc miệng. Thế nhưng Tần Vô Song lại bị y nôn mửa dọa đến mất bình tĩnh. “Ô... Ọc... Trà...” Vân Khuynh ghé vào đầu giường liên tục nôn mửa, lần này Tần Vô Song cũng coi như hiểu ý y, lập tức bưng trà tới luống cuống tay chân giúp y súc miệng. Nôn nửa ngày, đến lúc trong bụng Vân Khuynh không còn gì để nôn nữa, Vân Khuynh mới suy yếu vạn phần ngừng nôn. “Tìm Long Liễm... Hỗ trợ thu dọn ở đây một chút.” Đối với tình huống đột phát như vậy, Vân Khuynh tương đương quen thuộc, y từng vô số lần nôn lên người Tần Vô Phong, mỗi lần đều là Long Liễm hỗ trợ thu dọn tàn cục. Tần Vô Song gật đầu, lại cực kỳ lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thành một mảnh, cùng với hơi thở mong manh của Vân Khuynh: “Khuynh nhi... Ngươi... Ngươi có ổn không???” Bất chấp bẩn thỉu trên người, hắn lo lắng hỏi: “Vừa rồi ngươi bị sao vậy???” Vân Khuynh cười khổ một chút: “Không có việc gì, chỉ là nôn nghén mà thôi, là phản ứng bình thường, mỗi người mang thai, đều phải trải qua.” Tần Vô Song nghe vậy, gắt gao nhăn chặt lông mày: “Thế nhưng... Ngươi nhìn qua rất suy yếu, sau khi ta đi, Khuynh nhi vẫn đều là thế này sao? Thực sự là khổ cho Khuynh nhi...” Vân Khuynh lắc đầu: “Không có, nào có kinh khủng như vậy... Đây là một đoạn thời gian trước vừa mới bắt đầu.” Đôi mắt Vân Khuynh rơi xuống quần áo của Tần Vô Song, thật sâu xin lỗi nói: “Vô Song mau thay quần áo đi, một hồi, ngươi còn phải đi gặp đa nương.” Tần Vô Song gật đầu, hỏi Vân Khuynh: “Nơi này có quần áo không???” Vân Khuynh nhìn về phía tủ quần áo, có chút chần chờ nói: “Có... Của ta, và đại ca.” Biểu tình Tần Vô Song cứng lại, thế nhưng hắn vẫn như cũ không nói cái gì, trực tiếp thay quần áo, mà Vân Khuynh có chút khó chịu cũng không chú ý tới động tác nhỏ này của Tần Vô Song. Tần Vô Phong bước ra cửa liền không có mục đích bước đi, không đến bao lâu liền đụng phải Liên Duyệt. “Nương.” “Tiểu Phong?” Nhìn hình dạng Tần Vô Phong có chút thất hồn lạc phách, Liên Duyệt không khó đoán ra là vì sao: “Tiểu Song đã trở về??? Đang ở chỗ tiểu Khuynh???” Tần Vô Phong gật đầu. Liên Duyệt vỗ vỗ vai Tần Vô Phong: “Không sao, dũng cảm đối mặt đi, đa ngươi và nương đều chi trì ngươi, lúc đầu có thể sẽ thống khổ, nhưng Vô Song là một hài tử thiện lương, ngươi nhất định sẽ khổ tận cam lai.” Tần Vô Phong cười khổ: “Khổ tận cam lai... Có Vô Song, đáy mắt Vân nhi, căn bản là không có ta... Hơn nữa, Vô Song trở về, ta liền không có lý do ở lại bên người Vân nhi.” Liên Duyệt mắt trắng dã: “Sao ta lại sinh ra nhi tử ngốc như ngươi chứ. Tiểu Song hắn vừa trở về, chiếu cố tiểu Khuynh đang mang thai hắn không thạo, rất khó chiếu cố toàn diện, cho nên, ngươi còn phải đi giáo dục tiểu Song làm thế nào chăm sóc tiểu Khuynh, thuận tiện, vào lúc thích hợp, ngươi nói rõ cho tiểu Song, xem thái độ của hắn thế nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]