Vân Khuynh và Tần Vô Song hai người, tự nhiên là không phát hiện Tần Vô Phong rời đi.
Sau một nụ hôn kịch liệt triền miên, hai người rốt cục tách ra.
Tần Vô Song ôm Vân Khuynh vào lòng: “Khuynh nhi, ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây.”
Vân Khuynh vươn tay ôm thắt lưng hắn đem khuôn mặt chôn vào trong áo Tần Vô Song cọ cọ, lời Tần Vô Song nói, chính là lời y muốn nói.
“Ta cũng vậy...”
Tay Tần Vô Song càng nắm càng chặt: “Sau đó, chúng ta không bao giờ phải xa nhau lâu như vậy nữa. Lúc này hôn ngươi, ta mới biết được, trí nhớ lặp lại kém cõi nhất.”
Sắc mặt Vân Khuynh đỏ hồng, gật đầu: “Ân.”
Lúc này im lặng thắng âm thanh.
Hai người lẳng lặng ôm một hồi, chờ đến lúc tình tự hai bên đều thoáng bình phục, Tần Vô Song mới chậm rãi đẩy Vân Khuynh dời khỏi vòng tay hắn: “Trong khoảng thời gian ta rời nhà, Khuynh nhi sống thế nào???
Nhi tử của ta có nghe lời ngươi, bắt nạt ngươi không???”
Nói đến hài tử, Vân Khuynh lập tức vui vẻ: “Không có, hài tử ôn nhu giống đa đa hắn, chưa từng nghịch ngợm.”
Tần Vô Song nghe, chân mày khóe mắt cũng khắc chế không được toát ra ý cười tràn đầy: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn là nhi tử của ai.”
Nói xong, tay hắn chậm rãi xoa lên bụng Vân Khuynh, vì độ cao nổi lên mà cảm thấy giật mình và thần kỳ.
Hắn hiếu kỳ cúi đầu nói với Vân Khuynh: “Ta có thể nghe động tĩnh bên trong một chút, trò chuyện với nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523397/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.