Nghe xong Nguyệt Mạc nói, dưới đáy lòng Tần Vô Song nổi lên sóng to gió lớn, thế nhưng, nét mặt hắn, vẫn như trước là nhẹ như mây trôi: “Ha hả, Nguyệt công tử vẫn là không nên kiêu ngạo như thế, Vô Song rốt cuộc có trúng độc hay không, Nguyệt công tử tự mình đến thử một lần liền biết.”
Đôi con ngươi đen tuyền thâm thúy của hắn gợn sóng không sợ hãi, trên khuôn mặt tuấn mỹ thậm chí còn mang theo nụ cười khiêm tốn.
Thân thể Nguyệt Mạc khẽ run, hoài nghi nhìn Tần Vô Song, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ.
Nguyệt Mạc biết, chỉ luận võ công, hắn là không bằng Tần Vô Song, bởi vì lấy võ công của hắn, hắn căn bản nhìn không ra Tần Vô Song sâu cạn, đây chỉ có một khả năng, chính là Tần Vô Song mạnh hơn hắn rất nhiều.
Bàn tay dưới ống tay áo Tần Vô Song, chậm rãi siết chặt, các đốt ngón tay nắm đến trắng bệch.
Trước đó hắn còn không có cảm giác gì, đến lúc Nguyệt Mạc nói hắn trúng độc, hắn mới phát hiện trong thân thể có vật gì đó khiến hắn đau như đao cắt.
Bởi vì lam ngân hoa là Nhã Sóc Lam tự mình giao cho hắn, hắn thật không ngờ Nguyệt Mạc lại động tay chân vào lam ngân hoa.
Thế nhưng, không sao, người Tà Vu cốc cốc chủ phái tới, vẫn luôn theo hắn, chỉ cần chống đỡ đến khi những người đó tới, hẳn là không thành vấn đề.
“Tần công tử.”
Nhất thời không rõ Tần Vô Song có thực sự trúng độc hay không, Nguyệt Mạc không dám hành động thiếu suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523388/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.