Tà Vu cốc cốc chủ nghe thấy thanh âm của Tần Vô Song, lập tức cố sức ngẩng đầu nhìn hắn, liền trông thấy một người công tử tuấn mỹ dị thường, khí độ phi phàm: “Tần công tử... Nhiều năm không gặp, phong thái của ngươi càng hơn năm xưa.”
Tà Vu cốc cốc chủ thở dài, năm xưa nữ nhi còn nhỏ, nếu là vào tuổi hiện tại, năm xưa hắn chắc chắn sẽ để Tần Vô Song thú Nhã Sóc Lam.
Năm xưa tuy rằng chỉ ở chung mấy ngày, nhưng này Tần Vô Song tuổi nhỏ lúc ấy, để lại ấn tượng tương đương khắc sâu cho hắn, khiến hắn những năm gần đây, chưa bao giờ quên anh hùng niên thiếu này.
Tần Vô Song nhìn khuôn mặt của Tà Vu cốc cốc chủ, khẽ nhíu mày, bước về phía trước vài bước, đi tới bên giường, tỉ mỉ nhìn mặt hắn: “Cốc chủ thế này, hình như là trúng độc?”
Tà Vu cốc cốc chủ gật đầu: “Ta bị cổ trùng lợi hại nhất của tộc ta phản phệ... Thân thể lời lỗ quá lớn, cho nên tình huống nhìn qua có chút không ổn.”
Nhã Sóc Lam nghe vậy trừng lớn đôi mắt: “Đa đa... Bị cổ trùng phản phệ...
Đa đa, đây là chuyện khi nào, vì sao ngươi không nói cho Nhã nhi?”
Bàn tay của Tà Vu cốc cốc chủ đặt ở trên đầu nàng giật giật, vuốt vuốt tóc dài của nàng, an ủi nàng: “Nhã nhi, thời gian phản phệ lợi hại nhất đã qua, không sao, ngươi không cần lo lắng, thân thể của đa đa an dưỡng vài ngày là ổn.”
Nhã Sóc Lam nghe Tà Vu cốc cốc chủ nói nhưng vẫn lo lắng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523386/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.