“Bởi vì, ta, mang thai.”
Vân Khuynh nói, chấn đến đầu óc Liên Duyệt có chút choáng váng: “Ngươi ngươi ngươi nói ngươi làm sao?”
Nhìn Liên Duyệt bị dọa sợ, Vân Khuynh đột nhiên nghĩ có chút buồn cười.
Vừa rồi còn một bộ lẽ thẳng khí hùng nói chuyện gì cũng có thể tiếp thu, nghe xong y nói, dĩ nhiên là loại phản ứng này.
“Tiểu Khuynh... Ngươi, đời này là nữ nhân sao?”
Vân Khuynh lắc đầu: “Đương nhiên không, ta như trước là một nam nhân.”
“Là nam nhân... Ngươi sao có thể mang thai...”
Đôi mắt đẹp của Liên Duyệt thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, máy móc hỏi.
Vân Khuynh buông xuống mí mắt: “Chuyện này nương ngươi không cần hỏi đến... Nói chung, ta là mang thai.
Ngay cả người hiện đại như ngươi phản ứng còn là như vậy, huống hồ là người cổ đại cổ hủ.
Cho nên lúc Vô Song đi lấy hoa, đem ta giao phó cho đại ca và biểu ca, chỉ là sau đó, biểu ca cũng đi ra ngoài tìm dược.”
Chậm rãi tiêu hóa lời y nói, Liên Duyệt thở dài thật sâu.
Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nàng nghĩ, thực sự là quái sự hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.
Đại nhi tử của nàng yêu nhị nhi tức, tức phụ là đệ đệ kiếp trước của nàng, tức phụ kiếp này là đệ đệ kiếp trước thân là một người nam nhân, dĩ nhiên mang thai...
Liên Duyệt lắc đầu, lung tung hô: “Không được không được, ta phải lãnh tĩnh lãnh tĩnh.”
May là nàng không có bệnh tim, nếu có bệnh tim, sợ là đã sớm ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523384/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.