Chương trước
Chương sau
“Bởi vì, ta, mang thai.”
Vân Khuynh nói, chấn đến đầu óc Liên Duyệt có chút choáng váng: “Ngươi ngươi ngươi nói ngươi làm sao?”
Nhìn Liên Duyệt bị dọa sợ, Vân Khuynh đột nhiên nghĩ có chút buồn cười.
Vừa rồi còn một bộ lẽ thẳng khí hùng nói chuyện gì cũng có thể tiếp thu, nghe xong y nói, dĩ nhiên là loại phản ứng này.
“Tiểu Khuynh... Ngươi, đời này là nữ nhân sao?”
Vân Khuynh lắc đầu: “Đương nhiên không, ta như trước là một nam nhân.”
“Là nam nhân... Ngươi sao có thể mang thai...”
Đôi mắt đẹp của Liên Duyệt thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, máy móc hỏi.
Vân Khuynh buông xuống mí mắt: “Chuyện này nương ngươi không cần hỏi đến... Nói chung, ta là mang thai.
Ngay cả người hiện đại như ngươi phản ứng còn là như vậy, huống hồ là người cổ đại cổ hủ.
Cho nên lúc Vô Song đi lấy hoa, đem ta giao phó cho đại ca và biểu ca, chỉ là sau đó, biểu ca cũng đi ra ngoài tìm dược.”
Chậm rãi tiêu hóa lời y nói, Liên Duyệt thở dài thật sâu.
Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nàng nghĩ, thực sự là quái sự hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.
Đại nhi tử của nàng yêu nhị nhi tức, tức phụ là đệ đệ kiếp trước của nàng, tức phụ kiếp này là đệ đệ kiếp trước thân là một người nam nhân, dĩ nhiên mang thai...
Liên Duyệt lắc đầu, lung tung hô: “Không được không được, ta phải lãnh tĩnh lãnh tĩnh.”
May là nàng không có bệnh tim, nếu có bệnh tim, sợ là đã sớm ngất đi.
Liên Duyệt không phải người ngoài, Vân Khuynh cũng không sợ nàng dùng ánh mắt kỳ quái gì đó nhìn y, ôm chăn, Vân Khuynh cọ cọ, nhắm mắt lại, chờ Liên Duyệt chậm rãi tỉnh táo.
Mang thai...
Vân Khuynh dĩ nhiên mang thai...
Nói vậy... Đừng nói là Tần Vô Phong thích Vân Khuynh...
Cho dù Vân Khuynh đem tam nhi tử của nàng đều thu về tay cũng chẳng sao, dù sao đèn nhang đại nghiệp cũng được kế thừa...
Ách...
Nghĩ tới đây, Liên Duyệt gõ đầu mình một chút, trời ạ, nàng suy nghĩ cái gì vậy...
Thế nhưng, chuyện Vân Khuynh và Vô Phong, nàng hiện nay xem đến, là vô cùng có khả năng.
Dù sao, hai người dường như là có tình với nhau, dù thế nào, nàng cũng không thể bổng đả uyên ương...
Đáng tiếc chính là, nàng hiểu Lạc Minh kiếp trước, lấy loại tính tình tử tâm nhãn cùng với không được tự nhiên này...
Phỏng chừng bảo y thừa nhận y yêu Tần Vô Phong sẽ rất khó...
Thế nhưng không sao, chút nữa đi tìm Tần Vô Phong, chỉ cần ý nghĩ của Tần Vô Phong không mưu mà hợp với nàng, nàng nhất định sẽ giúp Tần Vô Phong.
Nhi tử nhà mình, đệ đệ nhà mình, nắm chắc nguyên nhân thân càng thêm thân, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nàng cực lực chi trì chuyện này.
Về phần Tần Du Hàn, có nàng, để hắn đáp ứng, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Duy nhất phiền phức chính là nhị nhi tử của nàng...
Nên ăn nói thế nào với Vô Song đây...
Không phải nàng bất công, thật sự là tính tình của Tần Vô Phong, nếu hắn thực sự yêu Vân Khuynh, như vậy nhất định cả đời này sẽ không đổi, nếu không thỏa mãn tâm nguyện của hắn, phỏng chừng hắn sẽ cô đơn cả đời, đau thương một đời.
So sánh một chút sau khi Vân Khuynh đồng thời tiếp thu Tần Vô Phong và Tần Vô Song, thương tổn Tần Vô Song phải chịu, Liên Duyệt nghĩ, vẫn là thành toàn Tần Vô Phong tương đối tốt.
Vô Song đáng thương của nàng...
Ai, làm nương, thật là khó, lo được cái này lại không lo được cái kia.
Cũng may Tần Vô Phong và Tần Vô Song quan hệ huynh đệ cũng không tệ, mong muốn quyết định này của nàng là chính xác!
Đang cảm khái, nàng lại thấy Vân Khuynh ôm chăn bông ngủ, thấy vậy mày liễu của nàng không khỏi dựng ngược, dựa vào cái gì nàng phiền não vì chuyện của y, y lại có thể yên tâm thoải mái ào ào ngủ?
Tâm lý cực độ bất bình nàng tức giận đến nhe răng nhếch miệng: “Ngươi là tiểu trư sao, vừa tỉnh ngủ ngươi còn ngủ.”
Vân Khuynh miễn cưỡng mở mắt, nhìn Liên Duyệt: “Ngô, tỷ, ngươi không phải muốn lãnh tĩnh sao... Ta ngủ vừa lúc không quấy rối ngươi.”
Tuy nói hai người thương lượng kêu nương, thế nhưng, Vân Khuynh vẫn nghĩ kêu tỷ quen thuộc hơn.
Nhìn hình dạng miễn cưỡng của y, Liên Duyệt bỗng nhiên nhớ tới việc y mang thai, một tiếng tỷ của Vân Khuynh, cũng gợi lại vô số ký ức trước đây của nàng, ánh mắt mềm xuống, nàng ngồi ở bên giường Vân Khuynh, ôn hòa nhìn y: “Tiểu Khuynh, nếu như thực sự không quen, lúc chỉ có hai người chúng ta, ngươi gọi tỷ đi, thế nhưng ở trước mặt người ngoài nhất định phải kêu nương.”
Vân Khuynh gật đầu: “Ta biết.”
“Tiểu Khuynh, ngươi biết ta và Du Hàn vì sao tới tìm ngươi không?”
Đôi mắt Vân Khuynh ánh lên nghi hoặc, chẳng lẽ không phải là đơn thuần xem nhi tức phụ, còn có chuyện khác sao?
Liên Duyệt nhìn bình yên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y, cười cười, lời nói chuẩn bị nói ra miệng, lại nuốt trở vào.
Vẫn là để Tần Vô Phong chính miệng nói cho Vân Khuynh quyết định của hắn đi!
Vẫn là để Vân Khuynh sau này phát hiện y yêu Tần Vô Phong!
Nàng, chỉ cần vì bọn họ quét sạch cản trở từ bên ngoài, giúp bọn hắn đúng lúc là được!
“Oa oa trong bụng ngươi mấy tháng rồi?”
Nghĩ đến đây, Liên Duyệt lập tức nói sang chuyện khác, nói đến bảo bảo, cả khuôn mặt Vân Khuynh đều tản ra ánh sáng vui sướng: “Khoảng hai tháng rưỡi... Tỷ, Tần gia các ngươi thích nam hài, hay là nữ hài?”
Hai người tỷ đệ này, sau khi đem tất cả mọi chuyện có thể nói nói ra, liền bắt đầu trò chuyện một ít việc nhà.
Mà Tần Du Hàn, còn lại là đi tới chỗ của tam nhi tử.
Lúc Tần Vô Hạ thấy Tần Du Hàn thì phi thường kinh ngạc: “Đa, ngươi và nương không phải nói đi đường rất mệt, muốn nghỉ ngơi sao?”
Lông mày Tần Du Hàn nhăn chặt, nhìn Tần Vô Hạ, mở miệng liền hỏi: “Tức phụ của Vô Song, rốt cuộc là một người thế nào.”
“Ách, đa nói chính là Khuynh Khuynh?”
Khuynh Khuynh? Trực giác của nam nhân, xưng hô vô cùng thân thiết như vậy, có chuyện, có chuyện, tuyệt đối có chuyện.
Mắt thấy lão đa nhà mình vẻ mặt mơ hồ, Tần Vô Hạ cười cười, rót cho Tần Du Hàn một bôi trà: “Đa, thê tử của nhị ca kêu Vân Khuynh, ta gọi y là Khuynh Khuynh... Đa, tuy rằng Khuynh Khuynh là nam nhân, thế nhưng y hắn là một người rất tốt, đa cũng không thể ghét bỏ giới tính của Khuynh Khuynh.”
Làm nhi tử nhỏ nhất trong nhà, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều có quyền lợi làm nũng, Tần Vô Hạ mặc dù không đến mức làm nũng, nhưng nói chuyện với Tần Du Hàn và Liên Duyệt tương đối tùy tiện.
Tần Du Hàn nhớ tới Tần Vô Phong vì Vân Khuynh kia, không để ý đến tình huynh đệ với Vô Song mà thỉnh cầu hắn và Liên Duyệt thành toàn, lại nghĩ tới thân thân thê tử của hắn, vừa thấy Vân Khuynh kia liền đuổi hắn ra ngoài lặng lẽ nói chuyện, nhìn nhìn lại Tần Vô Hạ ở trước mắt, hắn còn chưa nói cái gì liền khẩn trương muốn chết, hắn tức mà không có chỗ xả.
Vân Khuynh Vân Khuynh, tên kia có gì đặc biệt hơn người, đem người một nhà Tần gia bọn họ đều mê đến xoay vòng vòng.
“Vô Hạ, ngươi đã trưởng thành, sao còn có thể không hiểu chuyện như thế?
Cái gì Khuynh Khuynh Khuynh Khuynh, ngươi thành thành thật thật gọi nhị tẩu cho ta.”
Tần Vô Hạ nghi hoặc nhìn Tần Du Hàn, lão đa nhà hắn sao lại quan tâm đến việc nhỏ như hạt vừng như vậy: “Ta không muốn, đại ca và nhị ca đều có xưng hô riêng, vì sao ta không thể có, chỉ cần đa ngươi có thể thuyết phục đại ca kêu Khuynh Khuynh là đệ muội, ta liền thành thành thật thật kêu nhị tẩu.”
“Ngươi...”
Lúc này Tần Du Hàn thật là bị tức đến xì khói.
Mắt thấy Tần Vô Phong cái dạng lừng lẫy phi cái gì Khuynh kia nhất định không cưới, hắn nếu có thể kêu Tần Vô Phong đổi xưng hô, mới tính là chuyện là.
Đám nhi tử này, thực sự là càng lớn càng không để người bớt lo.
“Ngươi là ngươi, ngươi nói đến đại ca ngươi làm chi... Ta hỏi ngươi, Vô Hạ, cái gì Khuynh kia, gả đến Tần gia chúng ta đã bao lâu.”
Tần Vô Hạ cũng có chút không vui: “Đa, không phải là là cái gì Khuynh, Khuynh Khuynh kêu Vân Khuynh, Vân Khuynh dễ nhớ, đa ngươi sao lại không nhớ được chứ?
Khuynh Khuynh hẳn là bốn tháng trước cùng nhị ca đi tới Tần gia.”
“Bốn tháng... Bốn tháng... Vô Hạ, nếu như cho ngươi bốn tháng, ngươi có thể yêu Vân Khuynh kia yêu đến mức phi y không cưới hay không?”
Tần Du Hàn nghĩ tới Tần Vô Phong, không nhịn được hỏi Tần Vô Hạ như vậy, vừa hỏi ra miệng, mới phát giác ví dụ như vậy, thật sự là không thể tin nổi lại vô lý tới cực điểm.
Hắn thật là bị tức đến mê muội, dĩ nhiên hỏi ra câu hỏi như vậy, hắn hẳn là hỏi Vô Hạ, bốn tháng có thể yêu một người nào đó phi y không cưới hay không, vì sao hắn lại hỏi yêu Vân Khuynh yêu đến phi y không cưới?
Tần Vô Hạ bị lão đa nhà mình hỏi mà ngẩn ra, thế nhưng hắn lập tức phục hồi tinh thần, tự tiếu phi tiếu nói: “Đa, trên thực tế, nếu Vân Khuynh không phải thê tử của nhị ca, ta đã sớm lấy y... Lấy về nhà chà đạp một trận...
Đa ngươi không biết, ta lần đầu tiên gặp mặt Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh dĩ nhiên đem ta trở thành một tiểu tặc, vừa cào vừa cắn, y hệt một tiểu mèo hoang...
Ta nha, một mực tìm cơ hội trừng phạt y, đáng tiếc nhị ca một tấc cũng không rời y, đại ca cũng bảo hộ rất chặt...”
“Được rồi!”
Gân xanh trên trán Tần Du Hàn nhảy lên, hắn thế nào càng nghe giọng điệu của Tần Vô Hạ, lại càng cảm thấy Tần Vô Hạ đối với Vân Khuynh cũng...
Không không không không, quá kinh khủng, một người nam nhân mà thôi, sao có thể nắm bắt hết tâm của ba nhi tử nhà hắn?
Lẽ nào người trên thế giới này, đều trong một đêm đổi thành yêu nam nhân... Hoặc là nói, Vân Khuynh kia, thực sự sức quyến rũ vô cùng?
Nếu nói như vậy, thân thân lão bà của hắn ở cùng với Vân Khuynh kia, liệc có bị câu hồn đi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.