Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vân Khuynh lần này ngủ cực no, cực say.
Mà Liên Duyệt và Tần Du Hàn một mực chờ y tỉnh lại vẫn còn đang suy nghĩ việc này phải xử lý thế nào.
Chờ đến khi Vân Khuynh rốt cục ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, cũng đã tới gần buổi trưa, Liên Duyệt không thể tin được, mùng một năm mới của bọn họ chính là đợi một người ngủ say tỉnh lại mà vượt qua.
Vân Khuynh chui trong chăn, sau khi ngủ đủ, rốt cục chậm rãi tỉnh lại, bởi vì chuyện tối hôm qua, thân thể y vẫn còn đau nhức vô lực, cho nên y ôm chăn bông ấm áp mềm mại, thế nào cũng không muốn rời giường.
Lông mi tựa như cánh bướm đen hơi hơi run rẩy, y hé mở mắt, rõ ràng đã ngủ đủ, nhưng y vẫn không kiềm chế được ngáp một cái thật to, đem đầu cọ cọ vào chăn bông ôm ở trong ngực, hai mắt y vừa mới mở có chút mơ hồ, cũng có chút mờ mịt.
“Ngươi tỉnh?”
Vào lúc y còn đang ngẩn người, một thanh âm dễ nghe truyền đến từ đỉnh đầu.
Vân Khuynh lại càng hoảng sợ, bỗng nhiên nâng mi.
Trời ạ, y vốn tưởng rằng chỉ có mình y ở đây, từ lúc nào lại có thêm một người.
Lúc y giơ lên đôi mắt nhìn thấy người ở trên đầu, lần thứ hai khiếp sợ: “Tỷ?”
Y vươn tay xoa xoa hai mắt của mình, quả thực không thể tin được nữ nhân trước mắt này là có thật.
Liên Duyệt ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt đại biến, nhìn Vân Khuynh không nói.
Vân Khuynh nhắm mắt, lại lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523382/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.