Vốn tưởng rằng đến cửa ải cuối năm thì tuyết sẽ nhỏ đi một chút, ai biết, càng rơi càng lớn.
Tuyết ở Huỳnh Quang rất lớn, nhưng Liệt Phong quốc vẫn như cũ là một mảnh nóng bỏng và bão cát.
Tần Vô Song một đường gấp rút chạy đi, rốt cục đến cuối năm mới chạy tới phương tây Liệt Phong quốc, Tà Vu cốc.
Liệt Phong quốc không giống Huỳnh Quang, lãnh thổ Huỳnh Quang là bình nguyên, tương đối nhiều sông, núi non cũng không ít, nhưng Liệt Phong thì vừa vặn tương phản.
Liệt Phong quốc gần như không có sông, đa phần là sa mạc thảo nguyên, trong đó sa mạc chiếm hai phần ba.
Người của Liệt Phong quốc đều sống trong lều vải và hang động tự nhiên.
Trong đó Tà Vu cốc ở ngay trong một hang động, một tòa thành màu vàng, được xây dựng từ đá.
Tần Vô Song dựa vào ký ức của mình, từ trong cát vàng mênh mông tìm ra Tà Vu cốc.
Ở xung quanh Tà Vu cốc có một ít hoa dây leo rất nhỏ, rất kỳ quái mọc trải rộng, trong không khí khô ráo mờ mịt tản ra hương thơm kỳ dị, mà trong hương thơm, mang theo kịch độc.
Tần Vô Song từ trong lòng cầm ra dược hoàn và tín vật năm xưa Tà Vu cốc cốc chủ đưa cho hắn, bước về phía hoa dây leo kỳ dị kia.
Trên bầu trời trong xanh, một con phi ưng to lớn đang bay quanh, lúc Tần Vô Song xâm nhập, phi ưng dần dần bay xuống.
Trên người phi ưng lớn kia, có một nam tử áo xanh, tóc dài buộc lên, tay cầm ngân tiêu.
Lúc phi ưng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523369/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.