Vân Khuynh trầm ngâm một chút:
“Đại ca, tương phùng không bằng ngẫu ngộ, nếu trùng hợp đụng phải như vậy, vậy chính là duyên phận. Chúng ta đi coi trộm một chút được không???”
Tần Vô Phong gật đầu:
“Được, chúng ta qua đó nhìn một cái.”
Nói xong hắn liền ôm lấy Vân Khuynh, bay về phía người áo lam nằm trong đất tuyết.
Vân Khuynh nâng mi nhìn Tần Vô Phong:
“Đại ca, có phải ta đã gây phiền phức cho ngươi không???”
Tần Vô Phong lắc đầu, trấn an nói:
“Không sao, nói không chừng người này gây cho chúng ta không phải phiền phức, mà là vận may?
Nhân sinh tràn ngập biến ảo, mỗi bước đi của chúng ta chính là một canh bạc, nếu như phải đi tính toán từng bước vậy sẽ rất mệt.
Hơn nữa nhân sinh ngắn ngủi, chúng ta tận lực muốn sống tiêu sái, sống tận hứng, sống tùy tâm sở dục.
Cho nên muốn cứu, chúng ta liền cứu, không cần tính toán quá nhiều.”
Vân Khuynh gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Tần Vô Phong đã mang theo Vân Khuynh đi tới trước mặt người nọ.
Tần Vô Phong cẩn thận buông Vân Khuynh từ trong lòng ra.
Vừa rời khỏi vòng tay của Tần Vô Phong, Vân Khuynh liền cảm giác được hàn ý khắc cốt ghi xương từ bốn phương tám hướng ập đến.
Y rụt thân thể, kéo sát áo choàng trên người, một là vì chắn gió, một là vì che đi cái bụng.
Y nhìn tuyết trắng noãn trên mặt đất, xem ra đã rơi rất dày.
Bàn chân giẫm lên tuyết ấn lên một vết chân rất sâu, mặt khác Vân Khuynh còn chú ý tới, tuyết trắng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523345/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.