Gió lạnh thổi qua, trải qua vài ngày, bầu trời bắt đầu nhẹ nhàng rơi tuyết.
Ngày ở phương Bắc, lạnh lẽo khiến Vân Khuynh chỉ muốn nằm ở trong phòng đặt đầy noãn lô ( lò sưởi ấm loại nhỏ).
Vô Song rời đi, mang đi toàn bộ cuộc sống của y, khiến y miễn cưỡng, cả ngày buồn bã.
Mà Liên Phù, gần như là bởi vì tin tức y và Tần Vô Song rời phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Liên Cừ luôn luôn thích u tĩnh, toàn bộ Tần phủ ngoại trừ Bạch Khuynh Vận ra, trên cơ bản không ai đi quấy rối hắn.
Cho nên, tin tức Vân Khuynh ở trong ‘Vô’ viện, bị giấu đến triệt để.
Toàn bộ Tần phủ cho đến bây giờ cũng chỉ có Tần Vô Phong, Bạch Khuynh Vận, Liên Cừ, tiểu đồng bên người Liên Cừ, và tổng quản Tần phủ năm người biết mà thôi.
Gần đây y vẫn ở tại ‘Vô’ viện của Liên Cừ, ban ngày Tần Vô Phong tương đối bận, vẫn là Liên Cừ chú ý y, chăm sóc y.
Thế nhưng Tần Vô Phong lo lắng cho y sẽ vào buổi tối giấu mọi người đem công sự đi đến ‘Vô’ viện.
Ban đêm, bầu trời tối đen, không có một ngôi sao, chỉ có bông tuyết trong suốt rơi xuống ngoài phòng, tuy rằng ở trong bóng đêm, thế nhưng nếu như nhìn kỹ, khắp nơi đều có thể thấy bông tuyết trắng ngần.
Tiểu đồng của Liên Cừ ôm tầng tầng sổ sách, đi theo phía sau Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong khó có được bỏ đi y bào đen huyền, một thân trắng bạc, cổ tay áo cổ áo thêu nhung tơ màu vàng kim, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523339/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.