Chăn bông trên người hai người sớm đã Tần Vô Song ném đi, bởi vì, độ ấm thân thể bọn họ cũng đã đủ cao.
Với tư thế hai người ôm nhau như thế này, Tần Vô Song nhất cử liền đem Vân Khuynh áp đảo lên trên giường lớn mềm mại.
Thân thể hắn nửa treo, cẩn cẩn dực dực đè lên Vân Khuynh, nụ hôn như hạt mưa rơi lên trên người Vân Khuynh.
Bàn tay tay nhỏ bé trơn mềm của Vân Khuynh lướt qua da thịt của Tần Vô Song, thuận tiện, kéo ra y bào của hắn.
Y bào của Tần Vô Song bị Vân Khuynh kéo đến lộn xộn, bộ ngực trần trụi của hai người gắt gao dán lấy nhau, tiếng tim đập bang bang trong lúc vô tình, dường như đập cùng một nhịp.
Hai trái tim, giống như một, cùng nhau nhảy lên.
Môi của Tần Vô Song vẫn luôn dán trên da thịt của Vân Khuynh mà hôn liếm, ở trên đó lưu lại một chuỗi dấu hôn ẩm ướt.
Tay Vân Khuynh, chậm rãi rời khỏi trên người Tần Vô Song, y như trước học khôn không đi trêu chọc điểm hỏa Tần Vô Song, thế nhưng, kỳ thực y cũng không dám.
Nếu Tần Vô Song không khống chế được, thụ thương vất vả, chính là y.
Y đem hai tay lười biếng đặt ở hai bên người, hai gò má điểm lên màu đỏ như cánh hoa hồng mang theo nụ cười yếu ớt ngượng ngùng.
Con ngươi bóng nước nửa đóng, lông mi dày dài run nhè nhẹ, hiện tại là ban ngày, y chủ động cầu ái với Tần Vô Song, thật sự là dùng không ít dũng khí của y.
Chỉ là vết tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523329/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.