Trong nông trại cũ nát, bóng dáng màu tím cùng bóng dáng đen huyền trên dưới bay vọt.
Trong thời gian ngắn, trải qua hơn mười hiệp.
Sau khi tách ra, sắc mặt Ngụy Quang Hàn mơ hồ trắng bệch, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Vô Phong mang theo một tia trào phúng:
“Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’, cũng chỉ là như vậy.”
“Ngươi...”
Trên khuôn mặt trắng đến trong suốt của Ngụy Quang Hàn mang theo một tia tức giận, lệ chí khóe mắt dịu dàng như muốn rơi,
bên trong vết nước mắt tràn đầy ánh sáng màu đỏ lướt qua.
“Hãy xưng tên ra.”
Ý khinh thường trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong càng thêm rõ ràng:
“Tần Vô Phong... Nhớ kỹ, Tần Vô Phong là người đánh bại ngươi.”
Bước chân Ngụy Quang Hàn có chút bất ổn, khóe miệng chậm rãi tràn ra vết máu đỏ tím, sắc mặt càng lúc càng trắng gần như trong suốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị của hắn mang theo một nụ cười quỷ dị:
“Không... Ta còn chưa thua, lẽ nào, ngươi không biết công lực của ta có hơn nửa là bị phong ấn sao???”
Hắn không hề cố kỵ lau đi vết máu khóe miệng:
“Ngươi cho là, làm Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’, ta có thể nào tùy ý để võ công của mình bị phong đúng không???
Bởi vì người nọ từng nói qua, thủ pháp phong ấn của hắn đặc biệt, gặp phải đối thủ cực mạnh, phong ấn sẽ tự động giải trừ, đây là chân chính gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.
Con ngươi của Tần Vô Phong co rụt lại, bởi vì hắn biết Ngụy Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523326/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.