“Đệ muội??? Quái vật này sao???”
Lời Ngụy Quang Hàn vừa nói ra miệng liền lập tức hối hận, bởi vì thân thể người nọ trong lòng hắn run rẩy nói cho hắn biết lời của hắn lại tổn thương y.
Trong con ngươi của Tần Vô Phong hiện lên một tia sáng quỷ dị, có chút nghi hoặc, hắn còn chưa hỏi ra miệng, lập tức nghe thấy —-
“Khuynh nhi không phải quái vật.”
Tần Vô Song giống hệt Tần Vô Phong, khuôn mặt lạnh tanh, từng chữ từng chữ nói.
“Y là người ta yêu nhất.”
Tần Vô Song sau khi nói xong, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Vân Khuynh trong lòng Ngụy Quang Hàn.
Lúc này Vân Khuynh từ từ nhắm hai mắt, nước mắt trong suốt liên tục rơi xuống.
Y biết ở trước mặt ba nam nhân rơi lệ là biểu hiện của kẻ yếu, hơn nữa cũng rất mất mặt, thế nhưng, thế nhưng, y hôm nay, thực sự là nhận hết khuất nhục.
Hình dạng mình bị người khác tiết ngoạn, dĩ nhiên bị Vô Song và đại ca thấy...
Sau đó, y phải đối mặt với bọn họ như thế nào đây???
Ngụy Quang Hàn nghe Tần Vô Song nói, nheo lại đôi mắt đỏ máu, câu môi:
“Ngươi là tướng công của Minh Tuyên??? Đáng tiếc, Minh Tuyên y yêu chính là ta.”
Tần Vô Song mím chặt môi:
“Thê tử của ta chỉ có một, hắn họ Vân danh Khuynh.”
“Ha ha ha ha.”
Ngụy Quang Hàn điên cuồng cười lớn:
“Y lừa ngươi, y là Lạc Minh Tuyên... Chính miệng y đã từng nói yêu ta.”
Giờ khắc này, Vân Khuynh thực sự rất muốn rất muốn chết đi, Ngụy Quang Hàn, đích thật muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523324/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.