“Đại ca???”
Tiếng đại ca này là Vân Khuynh kêu, tuy rằng ánh mắt đối phương không giống những người bên ngoài mang theo mơ ước thèm nhỏ dãi, thế nhưng, ôn độ quá mức nóng rực, như cũ khiến y cảm thấy đáy lòng có một tia kinh hoảng.
Người này, mặt mày anh tuấn, khuôn mặt lãnh, khí chất bất phàm, nói vậy chính là đại ca của Vô Song.
Y là ‘Thê tử’ của Vô Song, như vậy Tần Vô Phong tự nhiên cũng là đại ca của y.
“Xin hãy thả ta xuống.”
Tuy rằng Tần Vô Phong là đại ca Tần Vô Song, nhưng dù sao cũng không phải thân đại ca của y, cho nên, y không quen kiểu thân mật này.
Tần Vô Phong giật mình, vì sao thanh âm người trong lòng, nghe vào trong tai hắn, so với thanh âm của người khác đều phải tuyệt vời hơn vài phần???
Mang theo nghi hoặc, Tần Vô Phong buông tay, chậm rãi để Vân Khuynh đứng thẳng.
Vân Khuynh lúc trước bị Tần Vô Song thương yêu quá độ, hai chân như cũ nhũn ra, địa phương bí ẩn trong cơ thể cũng mơ hồ đau, hai chân vừa chạm đất liền không khỏe nhíu lại vùng xung quanh lông mày.
Ánh mắt Tần Vô Phong, một mực ở trên mặt y, vừa thấy y nhăn lại lông mi mảnh khảnh, trong lòng vừa động, liền lại nghĩ y rất nhu nhược.
Vân Khuynh nghĩ đại ca của Tần Vô Song quá kỳ quái, nhìn chằm chằm vào y, nhìn đến mức khiến y chân tay luống cuống không nói, sau khi y đứng lên, lại không muốn đem tay đặt ở trên thắt lưng y rời đi...
Nếu như không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523275/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.