“Bại hoại???”
Tần Vô Song thì thào tự nói, liếc mắt nhìn Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng Thượng Quan Tôn, đôi mắt tối tăm lóe lóe, quay đầu lại, hướng Long Lê tự tiếu phi tiếu nói:
“Lê, nếu là có người bắt cóc phu nhân nhà ngươi, của nhị công tử ta thì phải như thế nào?”
Long Lê không có chút nào cô phụ hắn kỳ vọng, lập tức hồi đáp:
“Công tử chớ vội, Long Lê lập tức đem hắn bắt tới hỏi minh bạch.”
Nói xong không đợi Thượng Quan Tôn phản ứng liền bay lên trời tấn công qua.
Vân Khuynh cũng không ngăn cản, chỉ là đến gần Tần Vô Song nói:
“Kỳ thực bọn họ cái gì cũng không có làm, cứ bình thường là đủ rồi.”
Tần Vô Song một bả kéo y qua, đem y kéo vào trong lòng, ôm lấy thắt lưng y.
“Vô phương, Thượng Quan Tôn là truyền nhân của thần thâu thế gia, chỉ riêng khinh công đã là xuất thần nhập hóa, huống hồ tự thân võ công của hắn, cũng ở trong nhóm cao thủ giang hồ... Lê hắn tự có chừng mực.”
Thượng Quan Tôn đem Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng đẩy ra ngoài, Thượng Quan Nhược Vũ khinh công không kém mượn cơ hội nhảy xa khỏi vài mét, lo lắng nhìn Thượng Quan Tôn cùng Long Lê dây dưa đến một khối:
“Ca ca, cẩn thận a.”
Sau khi nói xong thở phì phì dùng tuyệt diệu khinh công, nhảy về phía Tần Vô Song và Vân Khuynh:
“Vân Khuynh. Ta xem sai ngươi, tướng công ngươi là xấu đản, ngươi cũng là bại hoại, ngươi không phải nói sẽ khuyên tướng công ngươi trả ngọc cho ta sao, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523255/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.