Vừa nhìn đến Thượng Quan Nhược Vũ, khuôn mặt khắc băng của nam tử kia, liền lập tức hòa tan thành một bãi xuân thủy.
Vân Khuynh nhìn líu lưỡi không ngớt.
Đây, đây, đây là khối băng vừa rồi???
Này cũng biến quá nhanh, cho dù có khác biệt đãi ngộ, cũng không cần rõ ràng như thế a!!!
Đang nghĩ ngợi, nam tử kia cũng đã thân thủ ôm trụ thắt lưng Thượng Quan Nhược Vũ, hướng Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng hỏi:
“Tiểu Vũ, ngươi xem, có đúng hay không là y khi nhục ngươi???”
Thượng Quan Nhược Vũ lúc này mới biết Vân Khuynh tồn tại, từ trong lòng nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Khuynh, vừa nhìn thấy y liền nhíu mày:
“A nha, ca, ta nói muốn tự mình đi tìm bọn họ tính sổ, ngươi thế nào đi — Thảo nào ta ở rừng đào ngủ tỉnh lại không thấy ngươi.”
Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt ngăm đen hiện lên một tia âm mai và sát khí, ngoài miệng nhưng hướng Thượng Quan Nhược Vũ trong lòng ôn nhu mở miệng:
“Ta phải bảo vệ tiểu Vũ, không cho bất luận kẻ nào khi dễ tiểu Vũ, nhưng y, trêu chọc tiểu Vũ, còn thâu ngọc ca ca thân thủ vì tiểu Vũ khắc —
Không thể tha thứ!!!”
Bốn chữ không thể tha thứ cuối cùng, là một chữ một chữ từ trong miệng hắn đọc ra.
Vân Khuynh nghe, tổng nghĩ hình như có một con rắn âm lãnh, bò lên trên lưng y, cũng đang liên tục nhúc nhích.
Rùng mình một cái, Vân Khuynh biết hai người kia không phải người thường, cũng có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523248/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.