Chương trước
Chương sau
“Vân Hỏa, ngươi nói thử xem, trên thế gian này cái gì là quý giá nhất?”



Vân Hỏa ngẩng đầu lên, nhận thấy sắc mặt công tử trầm lặng như nước hồ sâu, chẳng gợn ba đào: “Mất rồi lại được, được rồi lại mất. Giữa được và mất, mới thấy những gì đang có trước mắt mới chính là trân quý nhất trên đời.”

Không phải quyền thế địa vị, chẳng phải lợi lộc công danh, thậm chí càng không phải là lưu danh thiên cổ, mà chính là người còn ở ngay trước mặt… Thế thôi.

Một Vân Hỏa trước nay chưa từng dám phản đối công tử, ngay lúc này lại không biết lấy đâu ra dũng khĩ, thấp giọng: “Nếu như yêu là phải thống khổ đau đớn như công tử cùng Bệ hạ, Vân Hỏa cam tâm tình nguyện không bước vào.”

Vô Song công tử mỉm cười nhẹ nhàng khoan dung. Đôi đồng tử trong trẻo thuần khiết mà sắc như dao băng xẻ nước phản chiếu cả trời đêm mênh mông tinh tú, lấp lánh lung linh: “Cho nên mới nói, ngươi vẫn chưa hiểu…”

Vân Hỏa dời ánh mắt đi nơi khác, không dám tiếp tục nhìn y nữa.

“Nếu như, một người nào đó có thể khiến ngươi không màng bất cứ điều gì, bằng lòng ở cạnh bên bồi bạn, có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện mà hy sinh hết thảy… Đợi cho đến ngày ấy, Vân Hỏa tự nhiên sẽ thấu suốt thôi.”

Đôi mắt của người trẻ tuổi kiên cường từng tôi luyện qua thập tử nhất sinh, giờ đây trong đôi mắt ấy xuất hiện một loại sắc thái gọi là mờ mịt, mông lung, hoang mang vô định: “Nhưng mà, rõ ràng biết sẽ thống khổ như vậy, hà tất phải dấn thân vào yêu, và yêu đến thế?”

Tiếu Khuynh Vũ hít một hơi thật sâu, khóe môi uốn lên thành một nụ cười, câm lặng vô thanh, mà trong sáng, thản nhiên như ánh nguyệt.

Tuyết y công tử nhàn nhạt nói: “Dù biết sẽ đau, cũng muốn được yêu… Đó chính là… ái tình.”

Vân Hỏa phút chốc, nước mắt tràn mi!

Một tuyệt thế nam nhân như vậy, lẽ ra phải được chúc phúc, thi ân, nhưng mà tại sao, trời xanh kia lại cứ muốn đày y trầm luân trong bể khổ?

Một bước sa chân, vĩnh viễn chìm sâu muôn trượng.

Một quẻ thiên định, mãi mãi không thể thoát ra.

Đau thương, thống khổ, vô cùng vô tận.

Duyên kỳ ngộ của hai người, đó chính là bất hạnh mà số mệnh an bài. Nhưng mà, đồng thời cũng là, hạnh phúc, may mắn lớn lao nhất trong cuộc đời…

“Công tử,” – Vân Hỏa gạt nước mắt đang lăn dài, ngữ điệu cố gắng bình ổn: “Công tử có bao giờ nghĩ đến chuyện, sau khi Bệ hạ tỉnh lại rồi, thấy công tử vì người hy sinh nhiều như vậy, Bệ hạ sẽ đau khổ đến mức nào? Việc này, so với việc giết chết Bệ hạ còn khiến người đau khổ hơn gấp bội!”

Thậm chí là, không thể chấp nhận.

Thân người mảnh mai đơn bạc trong luân y khẽ run rẩy, nhưng ngay lập tức ổn định như thường: “Tiếu mỗ… sẽ không để cho hắn biết đâu.”

Vân Hỏa đại kinh: “Ý công tử là… ra đi?”

“Ra đi chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng phải sau khi hắn tỉnh lại đã.”

“Tỉnh lại?” – Vân Hỏa càng hoang mang.

Cánh tay của Tiếu Khuynh Vũ dịu dàng lần lên tấm chăn đắp của Phương Quân Càn, cẩn thận vén gọn: “Chờ hắn hồi tỉnh, sau khi chính miệng nói lời từ biệt, Tiếu mỗ sẽ ra đi.”

Vân Hỏa không hiểu: “Công tử, vì sao không nhân lúc Bệ hạ còn chưa tỉnh mà đi ngay?”

“Lần trước Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng ra đi, đã khiến cho hắn chỉ sau một đêm tóc mai bạc trắng,” – Ngón tay mảnh mai thanh tú dịu dàng trìu mến vuốt ve lọn tóc nhuốm sương, cười mà than rằng: “Nếu như lại một lần nữa không từ mà biệt, Tiếu mỗ e đến lúc đó hắn sẽ…” – Nát tim mà chết.

Vô Song công tử thản nhiên nói ra dự định của mình: “Đợi sau khi hắn hồi tỉnh, Tiếu mỗ sẽ bảo rằng bệnh cũ tái phát để thuyết phục hắn, muốn tìm Bách thảo thần y tiếp tục chữa trị, hắn sẽ không ngăn cản Tiếu mỗ rời đi đâu.”

“Bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho đi!” – Chân hỏng có thể lấy lý do bệnh cũ chưa khỏi để che đậy, nhưng còn đôi mắt thì sao, phải nói như thế nào cho hợp lý?

Thiên hạ chư hầu chăm chăm chú thị, quan viên văn võ đoán già đoán non, cũng chẳng còn bao lâu nữa, Đại tướng Lý Sinh Hổ sẽ thống lĩnh Bát Phương quân đến tiếp giá. Trước bao nhiêu con mắt nhất loạt đổ dồn về, công tử, người làm sao có thể lừa gạt hết thảy bọn họ?

Tiếu Khuynh Vũ ôn nhu mỉm cười với cậu: “Vân Hỏa, đến nay ngoại trừ ngươi ra, vẫn chưa có ai chú ý đến việc Tiếu mỗ đột ngột không thể nhìn thấy, sau này, cũng sẽ không ai biết cả.”

Bao trùm đôi mắt không còn ánh sáng vẫn là phong thái uy nghiêm mà điềm đạm, thanh nhã mà quật cường, bạch y công tử thiên hạ vô song: “Tiếu Khuynh Vũ cho dù bị mù, vẫn như cũ, là công tử Vô Song!”

Y nắm chặt bàn tay, cũng tựa như, nắm chặt vận mệnh của toàn thiên hạ vào trong bàn tay ấy.

“Vân Hỏa, ta muốn ngươi giúp ta một tay.”

Khoảng cách từ cửa soái trướng đến giường nằm của Hoàn Vũ đế, ước chừng bảy thước sáu tấc.



Ra khỏi soái trướng, chếch sang phải chừng hai dặm, là đại sảnh nghị sự của Bát Phương thành, tiến vào đại sảnh nghị sự đi thẳng về phía trước chín thước, chính là nơi đặt thư án xử lý hết thảy tấu chương các địa phương gửi về.

Vô Song công tử ngồi nơi bàn cao, trên thư án trước mặt, giấy mực bút nghiên được sắp đặt chỉnh tề theo quy luật cụ thể.

Hoàn Vũ đế vẫn mãi hôn mê bất tỉnh, công tử Vô Song tự gánh trách nhiệm tiếp nhận và xử lý toàn bộ chính vụ mà hắn để lại. Trước mắt, y chính là cột trụ duy nhất của Đại Khuynh!

“Công tử, đây là mật báo mới nhất truyền về từ Liêu Minh.” – Thị vệ trình mật hàm lên, Vân Hỏa ở cạnh bên nhanh nhẹn đón lấy.

Vô Song công tử nhẹ nhàng nhấc chung trà trên bàn, ưu nhã hớp một ngụm: “Đọc đi.”

“Dạ.” – Vân Hỏa cố gắng khống chế bất an không ngừng trỗi dậy trong lòng, “Thám tử hồi báo, Liêu Minh đang nghiên cứu chế tạo máy bắn đá kiểu mới, tầm bắn từ một trăm bảy mươi đến hai trăm bốn mươi dặm, có thể chịu đựng được sức nặng của đạn đá lên đến ba mươi công cân.” (công cân: kg)

Tiếu Khuynh Vũ không khỏi có chút động dung: “Khá lắm!”

“Liêu Minh quốc chủ đang đốc thúc những người thợ tay nghề tuyệt đỉnh nghiên cứu chế tạo đạn dược cho cỗ máy ấy, bởi vì Liêu Minh đối với việc này vô cùng xem trọng, hạ lệnh phong tỏa toàn diện, cho nên mật thám của chúng ta không có cách nào thâm nhập sâu hơn để moi tin tức.”

Vô Song công tử trầm ngâm: “Nếu Tiếu mỗ đoán không lầm, lần này, Liêu Minh muốn chế tạo chính là hỏa pháo đạn dược. Truyền lệnh xuống, các mật thám phải đặc biệt chú ý, có tiến triển gì lập tức trình báo.”

“Dạ!” – Khinh xa Đô úy vừa đi bước trước, liền sau đó một truyện lệnh binh tiến vào thông báo, “Công tử, Lý Sinh Hổ tướng quân đã đến, hiện tại đang ở bên ngoài chờ truyền.”

Vân Hỏa thấy lòng mình chùng xuống: cái gì nên đến sẽ đến… Công tử ơi, người còn giấu giếm được bao lâu?

Quay đầu lại, chợt thấy Tiếu Khuynh Vũ mừng rỡ mỉm cười, chung trà trong tay dịu dàng đặt xuống thư án, tư thế lưu loát tựa lưu thủy hành vân, vị trí cũng không sai biệt, nước trà trong chén thậm chí còn chẳng sóng sánh chút nào.

Chỉ có một mình Vân Hỏa mới biết, để thực hiện được những động tác, tư thế bình thường dễ như trở bàn tay ấy, Vô Song công tử đã phải vất vả gian nan tập đi tập lại, làm tới làm lui hàng trăm lần!

Công tử Vô Song lẳng lặng đảo mắt nhìn quanh một lượt, mỗi khi đôi mắt trong suốt minh triết ấy lướt qua mình, ai nấy đều có chung một cảm giác, cảm giác rằng y đang đặc biệt nhìn mình, trọng thị mình.

Nhã nhặn ngẩng đầu: “Đã vậy, thỉnh chư vị theo Tiếu mỗ cùng ra ngoài nghênh tiếp Lý tướng quân.”

Nói rồi, kích hoạt luân y dẫn đầu đi ra cửa lớn.

Vân Hỏa chu đáo đã sớm mở cửa cho y rồi.

Dương quang chói chang tràn vào đại môn rộng mở. Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn đắm chìm trong ánh sáng mặt trời rực rỡ, chỉ có sau lưng khuất vào một khoảng tối mông lung.

Phảng phất như đang chuẩn bị sẵn sàng bước vào một thế giới hoàn toàn mới lạ, hoàn toàn xa lạ.

Khi Tiếu Khuynh Vũ điều khiển luân y sượt ngang qua người mình không sai một bước, Vân Hỏa bất giác bán tín bán nghi, rằng người thanh niên mù lòa trước mắt kỳ thực chỉ là suy luận chủ quan của mình áp đặt lên y mà thôi.

Nếu không, làm sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, y lại có thể hoàn toàn thích ứng với việc trước mắt mình là một khoảng không đen tối mịt mù, giơ bàn tay không thấy được ngón như vậy.

Đây chẳng phải là nỗi tuyệt vọng kinh khủng nhất trong cuộc sống hay sao?

Khi cậu dõi theo văn võ bá quan lục tục theo sau bước ra khỏi đại sảnh nghị sự, một nỗi bi ai thương cảm từ sâu hút trong lòng dâng lên tràn ngập cõi lòng người lính Vân kỵ kiên cường hiên ngang, cánh mũi phập phồng đắng cay, chua xót.

Công tử, biết bao nhiêu kẻ giống như thuộc hạ nguyện đi theo người, nương tựa người, nhưng còn người, người sẽ nương tựa vào đâu?

“Mạt tướng Lý Sinh Hổ tham kiến công tử, công tử an hảo!”

Tiếu Khuynh Vũ nương theo nơi phát ra âm thanh mà phán đoán, đồng nơi trên môi nở nụ cười, đôi mắt ngời sáng như hàn tinh hướng về người đang nói: “Đã lâu không gặp, Lý Sinh Hổ tướng quân vẫn uy dũng như ngày nào, thật đáng vui mừng. Tướng quân đường xa phong trần mệt mỏi, vất vả cho ngài quá!”

Tiếu Khuynh Vũ trên người tuy không quan không tước, nhưng biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt kiệt ngạo bất tuân bị y khuất phục hết thảy đều tuân lệnh y răm rắp.

Các võ tướng thậm chí còn có điểm e sợ Vô Song công tử, thử hỏi trước đây, có ai mà chưa bị Tiếu Khuynh Vũ sửa trị đâu? Nhưng mà, y không lên mặt dạy bảo, cũng chẳng động đậy tay chân, mà chính là đánh vào nhân tâm của họ.

Là trừng phạt? Nhưng là cách trừng phạt nhẹ nhàng nhất, mà cũng hiệu quả nhất.

Lý Sinh Hổ từ trước vốn đã không ưng mắt những kẻ thư sinh chân yếu tay mềm trói gà không chặt, ngoại trừ Tiếu Khuynh Vũ ra, dưới gầm trời này còn có ai đủ khả năng khiến cho một Lý Sinh Hổ tính nóng như lửa cam tâm tình nguyện tôn xưng hai tiếng ‘Công tử’?

Trương Tẫn Nhai khép nép sợ sệt đứng bên cạnh Lý Sinh Hổ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bởi vì là lén lút đi theo đại quân của Lý Sinh Hổ đến Bát Phương thành, làm trái mệnh lệnh của công tử, không biết… không biết sẽ bị công tử phạt như thế nào đây!

Vì vậy nên Trương tiểu bằng hữu rất căng thẳng, giữ mình không rên lên một tiếng, cố gắng cúi đầu trầm mặc.

Ai ngờ, chờ lâu quá lâu, cũng không nghe công tử lên tiếng trách mắng.

Thận trọng lén lén ngước mắt lên, mới phát hiện ra ánh mắt của công tử không hề dừng lại trên người mình!

Lý Sinh Hổ vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, đến lúc này mới chợt nhớ vẫn còn một chuyện: “Công tử, lệnh đồ lâu ngày rất nhớ người, lão Lý thấy nó đáng thương nên tự tiện cho nó đi theo, công tử sẽ không trách móc chứ?”

Sắc mặt Tiếu Khuynh Vũ biến đổi.

Không nhẫn nại chờ đợi thêm được nữa, Trương Tẫn Nhai đồng học buông tay áo của ông tướng già ra, cong môi làm nũng, lộ ra bản tính bất mãn con trẻ ngây ngô: “Công tử, Tẫn Nhai từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh Lý tướng quân, người… người làm sao lại không thèm liếc mắt nhìn con một lần chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.