Hồng trần hỗn loạn, thế sự xoay vần.
Chỉ duy nhất huynh vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta.
Giang sơn dễ dời, phồn hoa như mộng.
Làm sao sánh được dung nhan ai thanh khiết tinh nhuần?
“Người trúng độc ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền’ chỉ có thể sống nhiều lắm là một tháng nữa thôi.” – Bách thảo thần y Dư Nhật không nén nổi một cái thở hắt mệt mỏi, từ miệng thốt lên một câu khiến hết thảy mọi người choáng váng tựa ngã xuống hầm băng buốt lạnh, “Độc này, không có thuốc giải…”
Dư Nhật nhìn Phương Quân Càn ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm, ông vừa mở miệng: “Hoàng thượng…” thì thấy Hoàn Vũ đế từ đầu đến giờ vẫn cố trấn tĩnh bất thần cúi gập người xuống, ho như xé phổi, ho như điên như cuồng, mặt vùi vào bàn tay, từ khe hở giữa những ngón tay đang bấu lấy mặt, một thứ hòa trộn giữa nước mắt và chất lỏng có màu đỏ tươi trào ra, rơi lã chã xuống, vẽ lên nền đất những đóa hoa yêu mị đến ám ảnh mắt nhìn.
Ai có mặt ở đó đều không đành lòng mà khép mắt lại, không nỡ tiếp tục chứng kiến.
Dư Nhật rút ra một thanh trủy thủ, mạnh tay giơ lên cao nhắm thẳng ngực Tiếu Khuynh Vũ toan đâm xuống!
“Lão định làm gì?!!” – Trương Tẫn Nhai hoảng hốt giằng lấy thanh trủy thủ trong tay Dư Nhật – Kẻ này định giết chết công tử!!!
Không đoái hoài đến ánh mắt giận dữ của chúng nhân, ngữ khí của Dư Nhật vẫn thản nhiên đến lạnh lùng như cũ: “Trúng phải bích lạc hoàng tuyền, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493417/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.