“Nhị vị khách quan có muốn thêm một bát nữa không?” – Chủ quán tuổi còn khá trẻ điệu nghệ vắt khăn lên vai bước đến.
Hoàn Vũ đế hứng thú quan sát anh ta từ đầu đến chân: “Ta nhớ lần trước đến đây chủ quán không phải là ngươi, chẳng lẽ đổi chủ rồi à?”
“Vị khách quan đây nhớ kỹ ghê, cha tôi hai năm về trước đã giao lại quán vằn thắn này cho tôi quản lý.”
Phương Quân Càn gật gật đầu: “Con kế nghiệp cha, hẳn là phải vậy.”
Chủ quán nét mặt tươi cười đon đả: “Nhìn hai vị đây khí độ bất phàm, đích thị là đại gia phú quý giàu có từ nơi xa đến đây làm ăn rồi.”
“Chủ quán ngươi có nhìn nhầm không đấy, hai chúng ta là người ở đây.” – Bạn họ Phương lim dim mắt vờ vịt, “Chỉ có điều chúng ta rất ít khi ra ngoài, cho nên ngươi mới thấy lạ thôi.”
Vô Song công tử đánh mắt liếc xéo hắn một phát, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục từ tốn ăn bát vằn thắn vẫn chưa xong trước mặt: cứ theo kinh nghiệm của y mà phán, bạn Phương Quân Càn lại đang định trêu ghẹo người ta đây…
Chủ quán vốn thẳng bụng, thật thà nói: “Nhị vị khách quan đùa giỡn tiểu nhân rồi, suốt ngày trong nhà có gì thú vị chứ?”
“Đương nhiên là có rồi…” – Bạn Phương tà tà mị mị cười, nhổ ra bốn chữ khiến anh chủ quán trẻ người non dạ hóa băng, “Kim ốc tàng kiều.” (1)
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, mặc xác hắn, tiếp tục ăn, đáng nể là nước dùng vẫn không sái ra một giọt.
Có những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493394/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.