“Khuynh Vũ đã từng ngắm mặt trời mọc chưa?”
“Ở đồng bằng và duyên hải đã được ngắm rồi.”
“Vậy ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi thì sao?”
Khựng lại một giây, gương mặt thoáng hiện lên vẻ trầm ngâm tư lự, nuối tiếc như có như không: “Chưa từng.”
Bởi vì hai chân bất tiện, trừ phi tất yếu, Vô Song vô cùng ít khi lên nơi cao ngắm cảnh.
Y càng không bao giờ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà làm phiền đến thuộc hạ.
Vậy cho nên, đó chính là điều mà y vô cùng tiếc nuối.
Dưới chân núi còn chập choạng, mờ mờ hơi sương, không khí ẩm ướt lành lạnh, song tinh thần lại hào hứng sảng khoái.
Sắc trời còn chưa rõ, đằng tây vẫn là một khoảng đen thẫm u ám, phía đông cũng chỉ mới đâm mây ngang, còn tờ mờ nhợt nhạt, tựa như vũ trụ hỗn độn thuở hồng hoang, tối tăm mù mịt, hết thảy chỉ là một khoảng không mênh mông vô tận, không rõ hình hài.
Ngay chân núi, có vài cỗ kiệu quây quần, kiệu phu cũng chỉ vừa mới dọn ra, chưa ai mở hàng, đang tụm năm tụm ba chuyện trò tán dóc.
Hốt nhiên, đương lúc ồn ào bỗng ngừng bặt.
Bóng dáng hai con người khoan thai nhàn tản lọt vào tầm mắt của nhóm kiệu phu.
Có một số người, chỉ cần nhìn thấy một lần, suốt đời cũng không thể nào quên được.
Không nghi ngờ gì nữa, hai người trước mắt ấy chính là những người mà thiên hạ gọi là tuyệt thế nhân vật như vậy, gặp một lần rồi, thì dù năm rộng tháng dài, biển rộng nương dâu, cũng vĩnh viễn ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493389/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.