Đêm đã khuya.
Nguyệt quang ánh bạc nhè nhẹ trườn qua cửa sổ vào trong phòng, tinh nghịch rón rén trộm ngắm dung nhan nam tử vẫn say giấc ở trướng hoa, tựa như một lớp ngân sa mỏng tang nhẹ phủ lên thân hình vương hầu trẻ tuổi phong lưu tà mị, tuấn lãng hào hoa.
“Ưmmmm…” – Miễn cưỡng cựa mình, nhấc lên thân thể rã rời không một chút sức lực, Phương Quân Càn cố hết sức hé đôi mi vẫn còn mơ mơ màng màng, nặng trịch luôn chực sụp xuống.
Đầu váng mắt hoa, ong ong rối loạn, như thể trí não đã quyện lại thành một khối đặc quánh không rõ hình hài…, lắc lắc đầu, hầu mong rũ bỏ cảm giác mơ mơ hồ hồ đang chiếm đóng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đột nhiên hồi tưởng lại… Đêm qua…
“Khuynh Vũ?!” – Bên cạnh, đệm giường đã trống không, chỉ còn sót lại chút hương thơm bình đạm, thanh lãnh của đào hoa như còn lưu luyến chưa nỡ phai nhạt.
Y đi đâu rồi?
Phương Quân Càn tức tốc mặc lại y phục. Đốt đèn nến, vừa liếc mắt liền nhìn thấy trên bàn, nghiên mực chạm mây chặn lên một mảnh thư Tiết Đào. (1)
Rút bức thư ra khỏi vật chặn, quả nhiên, là bút tích quen thuộc của Tiếu Khuynh Vũ:
“Tương lai mịt mù, chưa biết ra sao, lần này ta trở về Đại Khánh, trong lòng đã có mưu tính, đừng nhớ, đừng nghĩ về ta làm gì. Huynh trấn giữ Bát Phương, sau này những lúc ngặt nghèo, gió to sóng lớn không thể nhân nhượng, huynh hãy thận trọng, trù tính kỹ càng, cẩn thận, nhưng không phải vì vậy mà chỉ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493344/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.