“Cái gì? Phương Quân Càn không chết? Khụ khụ… khụ khụ khụ khụ…!” – Gia Duệ đế gắng gượng há mồm hớp hớp không khí, bao nhiêu uất hận, giận dữ hết thảy đông cứng lại thành một khối chì nặng trĩu ép chặt ***g ngực khiến lão không thể thở được!
Cơn ho sù sụ không dứt, càng lúc càng dữ dội, cơn này nối tiếp cơn khác như muốn xé toang ***g ngực già nua bệnh nhược, nước da tái nhợt không chút sinh khí, những nếp nhăn trên mặt xô ép, chồng chất lên nhau một cách miễn cưỡng, khiến cho gương mặt lão vua mang dáng vẻ của một con quỷ dữ trong cơn giận điên cuồng!
“Hết rồi… Hết rồi… Chẳng lẽ… là ý trời? Trời muốn Đại Khánh ta diệt vong thật sao…”
Phương Giản Huệ lẩm bẩm một mình: chẳng phải là vẫn chưa chết ư? Vậy mà nhìn bộ dạng Phụ hoàng đã thất hồn lạc phách, cúm rúm sợ sệt, trời còn chưa đổ sụp xuống đầu mà…
“Phụ hoàng, phải chăng người đã đánh giá Phương Quân Càn quá cao? Đành là hắn lợi hại, hắn tài giỏi, nhưng dù có hơn vậy đi nữa, bất quá hắn cũng chỉ là thần tử Đại Khánh, chỉ cần Phụ hoàng hạ lệnh tước bỏ binh quyền của hắn, há chẳng phải hắn chỉ còn là một tên áo vải tay không? Đến lúc đó, giết hắn hay không có gì là khó?”
“Có gì là khó?” – Gia Duệ đế run rẩy toàn thân, khó nhọc tì vào tay vịn long ngai, xiêu vẹo đứng lên. Bất lực nhìn chằm chằm đứa con ngu muội hồi lâu, ngón tay gầy rộc chỉ thẳng vào cánh mũi to bè phập phồng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493334/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.