Mất một hồi loay hoay chật vật mới bám được vào bờ, Vô Song công tử cảm thấy sức lực cả người như bị ai rút đến cạn sạch, mệt mỏi rã rời.
Quần áo ướt sũng, nước chảy thành dòng, lần vải mỏng đẫm nước dán chặt vào người khiến y ngượng chín và khó chịu không thể tưởng tượng. Thân nhiệt Tiếu Khuynh Vũ vốn thấp, bẩm sinh đã không chịu được rét lạnh. Hơn nữa, nước trong hồ lại lạnh như băng giá, hỏi y làm sao đủ sức tự chủ mà không run rẩy toàn thân?
Phương Tiểu hầu gia ánh mắt đầy vẻ biết lỗi, hắn nhanh nhảu đốt một đống lửa lớn ngay bên bờ hồ, dìu Tiếu Khuynh Vũ đến ngồi sát bên ngọn lửa, lại cẩn thận chọn vị trí tốt, phía trên chiều gió để không bị khói tạt vào người.
Vô Song công tử không chần chừ liền xòe tay hơ ấm, đôi mắt lơ đãng liếc quanh thì thấy Phương Quân Càn chẳng chút ngại ngùng cởi ra từng lớp trường sam ướt sũng.
Tiếu Khuynh Vũ bỗng thấy buồn cười, vừa định mở miệng trêu chọc hắn vài câu thì chợt nhớ nơi vắng vẻ đìu hiu này chẳng có ai ngoài hai người họ, cũng không cần quá chấp nhất câu nệ làm gì, nghĩ vậy lại thôi, tiếp tục cúi đầu lúi lúi sưởi, mắt dán vào đống lửa trước mặt.
Phương Quân Càn đã cởi xong y phục, cơ thể hắn rất đẹp, chiếc eo thon gọn, vầng lưng rộng khiến người ta có cảm giác được chở che an toàn, thân thể rắn chắc, săn gọn, cân đối như được tạc từ đá núi, làn da trải qua trăm trận chiến đã se lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493325/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.