Lời vừa dứt, cửa lớn Ngự thư phòng bỗng bị bật mạnh ra, ‘bang’ một tiếng lớn!
Trọng bệnh cùng phẫn nộ cực điểm khiến thần sắc Gia Duệ đế càng trở nên u ám thảm hại, khuôn mặt lúc nhợt nhạt tái xanh, lúc đanh lại đen tối hòa với sự âm trầm hiểm độc cố hữu càng khiến ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi điếng người.
“Phụ… Phụ hoàng…” – Phương Giản Huệ hoảng hốt lắp bắp, lúng búng không ra tiếng.
“Trẫm chưa bao giờ thất vọng về ngươi như vậy… Khụ khụ khụ…!!” – Gia Duệ đế giận dữ phất mạnh tay, không để Thái tử có cơ hội phân trần biện giải, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
“Phụ hoàng?!…” – Phương Giản Huệ tái mặt kinh hoàng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Phụ hoàng nói với gã một lời nặng nhẹ, huống hồ là chữ ‘Cút’!
Vậy mà bây giờ, ngay lúc này đây, chỉ vì một kẻ tàn phế mà… Phương Giản Huệ sôi trào lửa giận, hận nhất không thể đem người trước mặt băm vằm thành muôn nghìn mảnh vụn, dù gã có cố gắng kìm nén thì cơn phẫn uất vẫn hệt như vạc dầu sôi sục chực bùng nổ ra ngoài!
Nộ khí công tâm cùng kinh ngạc đến ngỡ ngàng, Thái tử đứng chôn chân tại chỗ, hóa đá.
Gia Duệ đế cao giọng quát một lần nữa: “Cút ra ngoài!”
Phương Giản Huệ nghiến răng căm hận, hậm hực giũ mạnh tay áo, nện gót ra cửa sau khi ném một cái nhìn hằn học ti tiện về phía cỗ luân y! Tiếu Khuynh Vũ, bổn cung sẽ nhớ kỹ hận này!
Vô Song công tử thủy chung vẫn đoan nhiên tĩnh tại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493315/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.