“Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết… Ummm… Nhân sinh đắc ý… Tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn… Mạc sử kim tôn…” (1)
Trương Tẫn Nhai lắp bắp, lấm la lấm lét nhìn sắc mặt đang như nước đọng ao tù của bạch y công tử, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, ướt đẫm lưng áo. Từ xưa đến nay, Trương Tẫn Nhai rất yêu rất kính công tử của mình, đương nhiên, cũng rất sợ y…
Tiếu Khuynh Vũ rất ít khi giận dữ, nhưng chỉ cần sắc mặt băng lãnh kia hơi trầm xuống, tuyệt đối không kẻ nào dám làm càn làm bậy trước mặt y, huống chi là một tiểu hài tử còn ít tuổi, chưa trải sự đời như Trương tiểu bằng hữu.
Suốt mấy tháng trời Vô Song công tử xuất chinh Hung Dã, Trương tiểu bằng hữu an an ổn ổn ở nhà, vậy mà một thiên ‘Tương tiến tửu’ có vài trăm chữ cũng không thuộc nổi, khó trách Tiếu Khuynh Vũ nổi giận.
Sắc diện Vô Song công tử không chút thay đổi, nhẹ rút ra một cây roi mây: “Xòe bàn tay ra!”
Không phải chứ?! Trương Tẫn Nhai kinh hoàng đến nỗi suýt quỵ xuống ngất đi… Đừng… đừng đánh vào bàn tay mà!!…
“Công tử…!!” – Cố dài giọng, tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương để công tử động lòng trắc ẩn.
Vô Song công tử vẫn bất vi sở động (2),chẳng chút lưu tình: “Muốn ta nhắc lại lần thứ hai?”
Bởi vậy, Phương tiểu hầu gia còn thiếu một chút nữa bước vào cửa thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1493286/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.