Chương trước
Chương sau
“Tiểu Vũ, cậu có điện thoại kìa”

Kiều Chấn Vũ liếc nhìn màn hình điện thoại, vừa thấy tên người gọi, anh lập tức nổi giận, ném tờ tạp chí xuống bàn.

“Mặc kệ nó”

Nhớ đến chuyện ở nhà hàng mấy hôm trước, Kiều Chấn Vũ càng thêm bực mình. Cuối cùng gạt đổ cả ly nước trên bàn. Lao thúc thấy vậy lòng cũng tự kêu không ổn, nhưng cũng không dám nói nửa lời, viện cớ bận việc mà ra ngoài.

Đến lúc chỉ còn một mình trong phòng, Chấn Vũ cảm thấy hơi nhức đầu, ngửa đầu ra sau, nhắm nghiền hai mắt một cách mệt mỏi.

“Lại nhức đầu à?” – lúc Kiều Chấn Vũ đang khó chịu chỉ có một người dám làm phiền, Huỳnh Duy Đức.

Kiều Chấn Vũ giật mình ngồi thẳng người lại. Xét về tuổi tác, Huỳnh Duy Đức lớn Kiều Chấn Vũ 7 tuổi, là người mà Chấn Vũ coi như anh trai. Xét về vai về, Huỳnh Duy Đức là đàn anh đáng kính trong công ty. Kiều Chấn Vũ trước giờ dù có bực mình cỡ nào cũng đều nể mặt người anh này.

“Sao vậy? Là do công việc bận rộn hay là có ai chọc giận em?”

Kiều Chấn Vũ không nói gì, nhưng điện thoại lại reo. Anh chỉ liếc qua một cái rồi lập tức nhấn nút tắt máy, không cần suy nghĩ đã khóa máy luôn.

“Vậy là có người chọc giận em rồi” – Huỳnh Duy Đức nói chắc như đinh đóng cột, Chấn Vũ cũng không thể chối cãi, chỉ còn biết gật đầu.

Duy Đức tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Chấn Vũ, nhẹ nhàng khoác vai anh.

“Nói anh nghe, là kẻ nào có gan chọc giận tiểu Kiều của chúng ta vậy?”

“Em không sao đâu, anh không cần lo”

“Nói dối, em rõ ràng là có sao”

“Em đã nói là không sao mà” – Kiều Chấn Vũ đột nhiên nổi giận, quát lớn làm Huỳnh Duy Đức hết sức kinh ngạc. Sau một lúc, Duy Đức vỗ nhẹ vai của Chấn Vũ.

“Em không muốn nói cũng không sao, nhưng nếu lúc nào cảm thấy muốn nói thì cứ đến tìm anh”

Trước khi rời đi, Huỳnh Duy Đức còn xoa đầu Kiều Chấn Vũ làm mái tóc của anh rối tung.

“A” – vừa đến cửa, Duy Đức đứng lại, quay nhìn Kiều Chấn Vũ – “Có một cậu tên Nghiêm Khoan tới tìm em, cậu ta đang ngồi chờ ở phòng khách dưới đại sảnh, anh lên đây để nói cho em biết mà quên mất”

“Cám ơn anh” – Chấn Vũ gắng gượng mỉm cười, rồi lập tức lao ra khỏi phòng.

________________

Nghiêm Khoan hết ngồi gõ đến muốn thủng cái bàn rồi lại đứng dậy, đi lại khắp phòng, có vẻ là rất sốt ruột.

“Cậu không hiểu phần nào trong câu “Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu” hả?”

Kiều Chấn Vũ đứng khoanh tay, lưng tựa vào một bên cửa, lạnh lùng đưa mắt nhìn kẻ đang đi tới đi lui trong phòng.

Nghiêm Khoan vừa nghe thấy giọng của Kiều Chấn Vũ đã vội chạy tới, nhưng Chấn Vũ nhanh chóng lùi bước, còn buông ra một câu

“Cậu còn bước gần thêm một bước, tôi sẽ cho cậu một cú đấm nữa đấy”

“Chúng ta nói chuyện được không?”

“Không, cậu về được rồi”

Kiều Chấn Vũ định bỏ đi, nhưng Nghiêm Khoan lại nắm lấy tay anh, kéo anh ra ngoài. Đương nhiên Chấn Vũ cũng không để yên, lập tức phản kháng, cố sức dùng tay còn lại gỡ tay của Nghiêm Khoan ra. Đến khi móng tay của anh cào tay vào tay Nghiêm Khoan đến bật máu, người kia cũng không hề có ý định buông tay, còn nói một cách hết sức thản nhiên.

“Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta đi nơi khác nói”

________________

Đẩy Chấn Vũ vào xe, Nghiêm Khoan cho xe chạy đi. Trong suốt cả quãng đường, Nghiêm Khoan chỉ lái xe bằng một tay, tay còn lại dù đang chảy máu vẫn nắm chặt tay của Kiều Chấn Vũ, nhất quyết không chịu buông.

“Chúng ta vào quán cà phê nhé?” – Nghiêm Khoan niềm nở.

“Không”

“Hay là nhà hàng”

“Không”

“Hay là công viên nào đó”

“Không”

“Vậy được thôi”

Nghiêm Khoan bất ngờ thắng xe làm Kiều Chấn Vũ bất ngờ suýt bị chúi đầu về phía trước. Nghiêm Khoan chỉ mỉm cười, quay sang nhìn Chấn Vũ

“Nếu mấy chỗ đó đều không được thì ở đành phải ở đây vậy”

Kiều Chấn Vũ nhìn quanh, lúc anh không để ý Nghiêm Khoan đã lái xe đến tận chỗ nào rồi. Xung quanh có một bóng người, trên cả đoạn đường dài chỉ có thưa thớt vài ba ánh đèn đường heo hắt. Chiếc xe của Nghiêm Khoan màu đen tuyền, nay lại đậu ở một góc tối, nơi ánh đèn đường yếu ớt không thể chiếu tới, Nghiêm Khoan lại tắt cả đèn pha nên chiếc xe gần như hòa lẫn vào bóng tối trên con đường.

“Cậu muốn nói gì?”

“Tại sao mấy ngày nay tránh mặt tôi?”

“Buông tay ra” – Kiều Chấn Vũ vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh, không thèm liếc nhìn Nghiêm Khoan.

“Tại sao mấy ngày nay đến điện thoại cũng không nghe?”

“Buông tay ra”

“Tại sao lúc nãy lại tắt máy?”

“Tôi nói cậu buông tay ra, có nghe không hả, tên nhóc này?” – Kiều Chấn Vũ giận dữ thét lên, cuối cùng cũng chịu quay qua nhìn Nghiêm Khoan.

“Đừng có gọi tôi là nhóc” – giọng Nghiêm Khoan thét còn to hơn.

Kiều Chấn Vũ trừng mắt nhìn Nghiêm Khoan một lúc lâu cũng không nói lời nào.

“Xin lỗi, tôi có hơi lớn tiếng” – Nghiêm Khoan hạ giọng.

Kiều Chấn Vũ vẫn im lặng, nhẹ nhàng tiến đến gần, đưa tay vuốt nhẹ mặt của Nghiêm Khoan. Chấn Vũ đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, thật đẹp, rồi vươn người tới trước và đặt lên môi Nghiêm Khoan một nụ hôn.

________________

Cả người Nghiêm Khoan hóa đá, bàn tay nãy giờ sống chết cũng không buông dần nới lỏng. Môi Chấn Vũ dần tách ra. Nghiêm Khoan định mở miệng nói nhưng lại gặp phải ánh mắt không chút thiện ý và vẻ mặt lạnh lùng của người đối diện.

“Cậu chưa luyện tập gì cho chuyện này chứ gì?” – Kiều Chấn Vũ mỉm cười khinh thường.

“Hả?”

“Cậu cũng đã cố gắng rồi, công ty của cậu chắc cũng đã hài lòng. Tốt nhất là sau này đừng tới tìm tôi nữa”

“Cậu không phải Phương Quân Càn, tôi cũng không phải Tiếu Khuynh Vũ, đừng có lầm lẫn ở đây”

Chấn Vũ mở cửa xe, thật nhanh đã đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy tay lau miệng như thể vừa chạm môi vào thứ rất dơ bẩn.

“Chấn Vũ”

Nghiêm Khoan đuổi theo sau, nhưng Chấn Vũ không hề dừng lại, thậm chí còn tăng tốc, bước nhanh hơn nữa. Nghiêm Khoan vừa đi vừa không ngừng gọi, đến lúc không thể kiên nhẫn hơn được nữa, anh chạy lên phía trước.

“Chấn Vũ, nghe tôi nói được không?”

“Không, mau tránh ra cho tôi đi”

“Chấn Vũ không nghe tôi cũng nói. Đây không phải do công ty yêu cầu, cũng không phải do ảnh hưởng từ quyển tiểu thuyết nào đó, là tôi thật lòng”

Nghiêm Khoan dùng ánh mắt nghiêm túc nhất mà nhìn người đối diện, thái độ chân thành nhất mà thể hiện, giọng điệu bình tĩnh nhất mà nói.

“Tôi lấy cái gì để tin cậu?”

“Cái này”

Trong chớp mắt anh đã bị Nghiêm Khoan hôn, gắt gao hôn, kịch liệt hôn. Không chỉ là hôn, mà là mút, là cắn, là dây dưa triền miên không dứt.

Chấn Vũ cảm thấy hô hấp đình trệ, khó thở vô cùng, khó chịu vô cùng, liền không chút ngần ngại, dùng hết sức đẩy Nghiêm Khoan ra. Nhưng dù Chấn Vũ có cố cũng vẫn đẩy không ra, ngược lại bản thân còn bị Nghiêm Khoan đẩy vào ven đường, đến lúc lưng chạm vào thân cây gồ ghề mới dừng lại được.

Nghiêm Khoan vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục hôn. Một tay gắt gao giữ lấy vai Kiều Chấn Vũ, một tay nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt mà anh luôn cho là “dễ thương”. Một con người nhưng hai bàn tay là hai trạng thái khác nhau, một mạnh mẽ nắm giữ như sợ phải đánh mất, một dịu dàng nâng niu như đang chạm vào bảo vật. Nếu là cô gái khác, có lẽ đã vô lực ngã vào lòng Nghiêm Khoan, nhưng đây là Kiều Chấn Vũ, dĩ nhiên là anh không yếu đuối như nữ tử, ngược lại, anh cứ luôn cố sức đấy cái tên ngông cuồng nhỏ tuổi hơn anh ra.

Nghiêm Khoan cuối cùng cũng dừng lại. Anh ghé sát tai Chấn Vũ, làm hơi thở nóng bỏng phả vào cổ người ta.

“Cái này có đủ làm Chấn Vũ tin không?”

Kiều Chấn Vũ nghe câu nói đó, chỉ thấy một trận da gà nổi lên. Mất mấy phút yên lặng, cuối cùng anh cũng thốt ra được hai chữ

“Nói dối”

“Hả?”

“Cậu sắp đặt tay nhà báo nào đó ở quanh đây phải không? Diễn kịch đủ rồi, bảo hắn ra đấy đi”

“…..”

“Sao hả? Vở kịch “Càn Vũ ngoài đời thực” tới đây dừng là được rồi, cậu không cần phải cố gắng nữa”

“Tôi phải nói bao nhiêu lần? Đây không phải là đùa, không phải diễn kịch, là thật lòng…”

Nghiêm Khoan chưa nói hết câu đã (lại) bị một cú đấm giáng thẳng vào mặt, ngã lăn ra đất.

Chấn Vũ chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Khoan mà nói

“Cậu ở yên đây thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cậu mà đuổi theo thì đừng trách tôi quá nặng tay, tôi sẽ đánh cậu đến mức tay quản lý của cậu cũng nhận không ra”

“Tôi không đuổi theo, Chấn Vũ cũng đừng đánh, đau tay đấy!”

Kiều Chấn Vũ coi như không nghe, bỏ đi một nước. Từ đằng sau vọng đến câu nói của Nghiêm Khoan

“Đi từ từ, coi chừng té”

________________

“Tiểu Vũ? Cậu vừa đi đâu vậy?”

“Đừng hỏi”

Kiều Chấn Vũ ôm bộ mặt in hằn cả trăm chữ “giận” bước vào phòng. Anh ngồi phịch xuống ghế, uống một hơi hết sạch chai nước trên bàn, rồi quay qua trừng mắt nhìn Lao thúc

“Từ ngày mai tôi cấm anh qua lại với bên công ty của tên nhóc Nghiêm Khoan đó, rõ chưa?”

“Tại sao vậy?”

“Anh cũng không được gọi điện cho tay quản lý của cậu ta luôn”

“Hả?”

“Cậu ta có tới cũng không cho vào”

“…..” – Lao thúc hoàn toàn cứng họng, đứng trơ ra nhìn vẻ mặt giận dữ của Chấn Vũ.

________________

“A lô”

“Ba ngày tới tôi được nghỉ phải không?”

“Phải, vì mặt cậu bị người ta đánh sưng hết một bên rồi mà”

“Anh xin cho tôi nghỉ thêm một thời gian nữa đi”

“Hả?” – Vô Ưu thất kinh hét lên trong điện thoại.

“Tôi bị đánh luôn bên còn lại rồi”

“Hả??? Nghiêm Khoan, cậu đùa phải không? Cậu làm gì mà để bị đánh nữa vậy hả?”

“Vậy nha, tôi cúp máy đây, tôi còn có chuyện phải làm”

Nghiêm Khoan lập tức cúp máy, không biết rằng ở đầu dây bên kia có người đang xanh mặt vì không biết phải ăn nói thế nào với ban giám đốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.