Trong lương đình, một thiếu niên xinh đẹp nằm nghiêng tựa vào trên lan can, mái tóc đen nhánh buông lơi mặc cho gió mát vỗ về.
Một nam nhân anh tuấn đi về phía lương đình, bước thật nhẹ tới gần thiếu niên, khẽ khàng đắp lên một chiếc áo choàng trắng ngần thuần khiết. Thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vô song cười rộ lên.
Thiếu niên nói “ Có chuyện gì rồi sao?”
“ Hiên Viên Ngạo Thiên mắc trọng bệnh, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“ Cho chết.” Thiếu niên bĩu môi cười khuẩy, ra vẻ ghét bỏ cái người mới được nhắc tới lắm.
Nam nhân cười hiền, sủng ái mà nhéo nhẹ cái má đang phình lên của người đối diện, nói “ Dù sao hắn cũng là hảo hữu của ta mà.”
“ Hừ, nồi nào úp vung ấy.” Thiếu niên giả vẻ châm chọc.
Nam nhân cũng không giận, với tay lấy một miếng điểm tâm trên bàn, đút tới bên miệng thiếu niên, thiếu niên mỉm cười hé miệng cắn một miếng.
“ Ngươi có thể chữa trị cho hắn không?” Nam nhân dè dặt hỏi, có vẻ đã hiểu rõ phần ghét bỏ hảo hữu của mình trong lòng thiếu niên có bao nhiêu nhiều.
“ Có thể.” Thiếu niên vừa nhai vừa nói. Lại liếc mắt tới miếng bánh điểm tâm màu xanh, nam nhân hiểu ý, lại đút cho hắn. Hắn híp mi hưởng thụ vị ngọt trên đầu lưỡi, lại nói tiếp “ Nhưng hắn bị tâm bệnh, dẫu cho lần này có trị hết, cũng không dám đảm bảo thời gian sau sẽ không tái phát.”
Nam nhân sủng nịch để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690771/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.