Một thiếu niên vận bạch y trắng như tuyết ngồi trước mái hiên, chân hắn nhè nhẹ mà dậm dậm theo nhịp, miệng khẽ lẩm bẩm một bài hát, dường như tâm tình hắn rất vui sướng.
Một chiếc áo choàng hơi dầy màu lam được phủ lên người hắn, Dược Vận Tích nhíu mày nói: “ Ngươi thật chẳng biết giữ mình gì cả. Ngươi có biết ta khổ sở thế nào mới xin được mạng của ngươi từ tay Diêm vương không hả? Aiz. Đã nói ngươi rồi, trời mưa đừng có mà ngồi trước hiên nhà nữa. Sẽ phong hàn đó biết không hả?”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cười nói “ Gia gia yên tâm, ta có ngã bệnh sẽ không làm phiền tới hai người các ngươi uyên uyên hạnh phúc đâu mà.”
Dược Vận Tích cốc đầu Lưu Diệp Phong một cái, hừ hừ nói “ Thúi tiểu tử”
Lưu Diệp Vân xoa xoa đầu ra vẻ đau lắm, bỗng lại hỏi “ Gia gia, ngươi có hận Ninh Lam Diện không?”
Dược Vận Tích giật giật mí mắt, hơi trầm giọng nói “ Không còn nữa.”
“ Không còn nữa?”
“ Đúng. Không còn nữa.” Dược Vận Tích cười, trong nụ cười đã chẳng còn đau khổ hay u hoài, chỉ là thản nhiên như mây trôi trên bầu trời. “Ta từng rất yêu hắn. Yêu đến nỗi chấp nhận vứt bỏ tất cả. Vứt bỏ tự do tự tại, vứt bỏ cả tôn nghiêm. Ta từng chấp nhất hắn, từng vì yêu hắn mà lấy lòng mà tranh giành hắn với những người nữ nhân khác.
Nhưng, dù vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ mọi thứ nhưng ta chẳng thế được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690767/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.