“ Hắn đã đỡ chưa?” Lưu Diệp Phong khiêu mi hỏi Lý Thành. Đứa bé Lý Nhược kia quả thật thể lực yếu ớt. Dù đã tẩm bổ bao nhiêu thuốc mà vẫn cứ một dạng thở không ra hơn.
“ Ân. Cảm ơn thiếu gia. Đệ đệ của nô tài đã khỏe hơn rất nhiều.” Lý Thành vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Lý Nhược. Đệ đệ hắn chưa bao giờ được khỏe mạnh như thế. Dù người trong trang viện này lúc nào cũng nói đệ ấy quá yếu nhưng với Lý Thành đệ đệ mình chưa bao giờ có thể khỏe mạnh như vậy.
“ Ân. Lý Nhược thực sự quá yếu nhược đi. Tý nữa bảo Ánh nhi hầm canh gà cho hắn.”
“ Cái này …”
Lý Thành bối rối nhìn đứa bé trước mặt. Khuôn mặt tuyệt mĩ ấy, khi nhìn thấy lần đầu hắn gần như ngừng thở. Chưa bao giờ hắn tin trên thế gian này có thần tiên. Vậy mà khi thấy người này, hắn đã tin rằng y là thần tiên lưu lạc nhân gian. Vẻ đẹp thanh lạnh, thoát tục, lời nói lạnh nhạt nhưng cũng ôn nhu. Qủa thật giống 1 vị trích tiên.
“ Chúng ta không coi các ngươi là nô tài. Là thuộc hạ a. Ngươi có thể xưng hô với ta như bình thường.”
“ Ân, Lý Thành biết. Ta tạ ơn thiếu chủ.”
Đó là thực tâm của Lý Thành. Cảm ơn những người xa lạ kia đã giúp đỡ huynh đệ họ. Dù sau này có chết cũng cam lòng hả dạ.
“ Không có gì.” Lưu Diệp Phong lại lười biếng thu mình nằm trên ghế tựa. Ai~ hắn quả thực nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690707/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.