Bốn phía xung quanh chỗ nước cạn, mọi người tụ tập lại rất đông. Tất cả đều từ xa xa ngắm nhìn một nam một nữ đứng ở chỗ nước cạn, vẻ mặt nghi hoặc có, mờ mịt cũng có, còn có nhiều người kinh ngạc sợ hãi.
Nguồn sáng biến mất cùng với Tuyết Quỳ và Ti Ỷ, còn Điềm Điềm bị lưu lại, lại bị nam nhân mà bản thân ngày nhớ đêm mong bắt gặp tận tay tận mắt.
“Chàng không phải đi biên giới sao?” Nàng vui mừng kêu to, trăm lần không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Lệ Nhận. Thân thể xinh xắn, không lãng phíchút thời gian nào, lập tức nhào vào trong lồng ngực của hắn, ôm thậtchặt.
“Mấy ngày qua, ta rất nhớ chàng.” Nàng vội vàng nói ra hết tình cảm tương tư ôm ấp trong lòng.
Không giống như lúc trước, Lệ Nhận không hề nhiệt tình tiếp đón nàng, khônghề triền miên nhiệt liệt hôn nàng, hắn thậm chí không vươn tay, thânhình cao lớn cứng ngắc như tượng đá, tùy ý nàng ôm, không có nửa điểmphản ứng. Điềm Điềm hân hoan quá độ, còn nhốt lại cái cổ cường tráng của hắn, giống như con chim gõ kiến, tóc tóc tóc tóc mãnh liệt hôn lêngương mặt tuấn tú. Nhưng mà, Lệ Nhận vẫn cứ lãnh đạm, tốc độ nàng dùngsức hôn cũng chầm chậm lại.
“Lệ Nhận, chàng làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi, nụ cười kiều mỵ ngọt ngào cũng đã biến mất.
Hắn không nói một lời, vẻ mặt nghiêm khắc, thẳng tắp nhìn vào trong mắt nàng.
“Chàng tức giận?” Nàng nhận ra được lửa giận trong mắt hắn.
“Chàng tại sao tức giận?” Nàng không giải thích được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc/173873/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.