Ánh mặt trời chói mắt, rơi vào trong tẩm cung. Nến đỏ đã sớm cháy sạch, chỉ còn lại sáp nến loang lổ trên bàn. Mặc dù chưa mở mắt ra, nhưng mà hơinóng từ ánh mặt trời khẽ rơi lên trên da thịt, đã đánh thức Điềm Điềm từ trong giấc mộng tỉnh lại. Nàng ngái ngủ rên rỉ, lật người đi, muốntránh ánh mặt trời đang ghé thăm, ngủ thêm một lát nữa.
Nhưng mà, nghiêng người qua như vậy, bỗng dưng làm cho nàng đột nhiên mở mắt.
Ô a, đau quá!
Da thịt toàn thân nàng, tất cả đều vừa đau vừa mỏi, giống như là bị mộtcái máy ủi đất hung hăng ủi qua ủi lại mấy lần. Ngay cả chỗ không đau,thì lúc này cũng là mỏi nhừ không dứt.
“Ưm…” Nàng cúi đầu đau đớn rên rỉ, tiểu tâm dực dực*, cố gắng vươn cơ bắp đang đau nhức.
(*tiểu tâm dực dực: cẩn thận, cẩn trọng)
Đầu ngón tay non nớt, trong lúc vươn ra, vô tình chạm tới một thân thể rắnchắc ấm áp trên giường lớn. Nàng vừa tò mò vừa xa lạ, nhất thời nghĩkhông ra, tại sao lại có thêm một người trên giường, bàn tay nhỏ bé lạisờ soạng một chút. Phút chốc, người cùng giường với nàng bất chợt nhảydựng xuống giường. Hắn trong nháy mắt bình tĩnh, như loại thú hoang mạnh mẽ, tay nắm chặt đại đao, nhanh chóng xoay người lại chuẩn bị chiếnđấu.
Cặp mắt đen kia phát sáng, lóe ra quyết tâm, dưới ánh mặt trời, hắn toànthân trần truồng, mái tóc đen xốc xếch, da thịt ngăm đen căng lên, tảnra sát khí nồng đậm.
Nhưng, một giây sau, hắn lập tức nhớ lại.
Sát khí tiêu tán, hắn đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc/173869/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.