Cung Dịch Nguyên Cố tức tốc cưỡi ngựa đuổi theo phía sau Khả Nguyệt Lam. Đến khi trở về đến Trúc Sơn viện đã là nửa đêm, thấy Khương được nhốt ở chuồng thì cau mày, nhìn vào rừng trúc thăm thẳm, mưa giăng ngập lối đi:
- Nàng ta lại dám vào đấy?
Không nghĩ ngợi nhiều, y bắt đầu tiến vào rừng trúc. Khoảng lúc thì thấy con sói đầu đàn nằm dưới đất, Cung Dịch Nguyên Cố lại gần kiểm tra.
Ngủ?
Để ý trên cổ con sói còn cắm một cây kim, y rút ra xem xét. Cây kim cô tự chế tạo. Y cầm cây kim sải bước nhanh đi, khựng lại vì thấy con rắn nằm đó, trên mình cũng có một cây kim. Nhìn xung quanh có lẽ Khả Nguyệt Lam ở gần đây. Cung Dịch Nguyên Cố dùng khinh công nhảy lên những ngọn cây trúc, bước chân như nước, nhẹ nhàng lướt qua lá trúc kêu rào rào. Thân ảnh bạch y nhè nhẹ đạp lên gió, y tìm kiếm xung quanh.
Tiếng khóc tức tưởi của Khả Nguyệt Lam lọt vào tai y. Bóng dáng nhỏ nhắn ngồi dưới gốc cây ôm mặt khóc. Y phục vốn màu vàng nhạt đã nhớp nháp nước mưa cùng bùn đất, nhìn thảm hại đến đáng thương. Đôi mày như muốn dính lại với nhau thành đường thẳng, Cung Dịch Nguyên Cố có chút mủi lòng sà đáp xuống trước mặt cô. Mưa rơi lách tách khiến cô càng thêm nhỏ bé, cả người ướt sũng. Y lên tiếng:
- Ngươi thật sự muốn chết?
Khả Nguyệt Lam giật mình ngước mặt lên, tháo chiếc nón vứt qua một bên rồi giương mắt nhìn y. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2735150/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.