Nguyệt Lam nằm ở trên giường ngủ đến quá nửa buổi sáng. Tình Hương mấy lần toan vào gọi cô dậy nhưng lại bị Cung Dịch Nguyên Cố đuổi đi. Y cũng nằm bên cạnh yên lặng ngắm nhìn cô.
Bãi chiến trường đã được giọn sạch sẽ, vết máu xử nữ cũng đã lau chùi hết. Nhìn gương mặt đáng yêu của cô, cho đến thân thể bị chà đạp cả đêm, vết xanh xanh tím tím ám muội dọc từ cổ xuống bụng. Y rất hài lòng với chiến tích của mình tạo ra, hoàn toàn chiếm được cô.
- Nguyệt Nhi, dậy thôi.
Y cúi xuống hôn lên đôi mắt có chút sưng đỏ vì khóc của cô, rồi trượt xuống đôi môi dây dưa một lúc. Nguyệt Lam bị đùa bỡn lúc ngủ thì khó chịu, nghiêng người vào trong, đẩy đầu y ra:
- Đừng nghịch.
Cung Dịch Nguyên Cố rõ ràng không vui, chưa rời giường mà đã lạnh nhạt với lão công như thế là đáng phạt. Y cũng ép cô vào tường, cắn cắn xương hồ điệp sau lưng, giận dỗi:
- Này, sao nàng lại không quan tâm ta?
Khả Nguyệt Lam bị bàn tay kia trêu ghẹo trước ngực, phía sau lại bị cái tiểu nam nhân kia chọc chọc vào mông, khẽ kêu lên một tiếng:
- Ưm, ngài thả ta ra trước. Đừng nghịch nữa.
Cô quay lại mở đôi mắt mơ màng nhìn y, gương mặt vẫn đẹp đẽ nhưng bây giờ thật xấu xa. Cả đêm thân động như thế bây giờ người đều mất hết sức, hạ thân vẫn còn đau âm ỉ, giống hệt như cưỡi ngựa đi liên tục cả tháng trời. Cô tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2735122/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.