Chương trước
Chương sau
Xe ngựa của Nguyệt Lam và Nhậm Anh băng băng trên phố, phía sau là thị vệ hộ tống đi theo hai hàng. Ai cũng ngoái nhìn, rèm kiệu khẽ được gió vén lên, nữ nhân nhan sắc mỹ miều.

- Ai thế?

- Công chúa láng giềng sao?

- Không phải, chắc là vị phi tần nào đấy xuất cung.

- Thật là xinh đẹp quá đi.

Nhậm Anh ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài một lúc rồi nói:

- Tam tẩu, hôm nay tổ chứ ở điện Hồng Đài.

Nguyệt Lam gật đầu:

- Bắc Trấn Hầu hôm nay không đến phải không? Hừ! Cái lão cáo già đó, ta sẽ cho ông ta biết tay. Còn tên Lương Uẩn nữa, hắn cũng không thoát đâu.

Một tia lạnh lẽo xoẹt qua, tính khí bây giờ của cô chẳng khác Cung Dịch Nguyên Cố là mấy. Nhậm Anh ngồi bên cạnh bất giác rùng mình.

Nếu sau này hai người này lên nắm quyền thì sao nhỉ?

Chiếc xe ngựa tiến vào cổng thành, binh lính thấy thì tự động mở cửa tránh đường. Nhưng sau khi thấy Nguyệt Lam ngồi trong kiệu thì ngăn lại:

- Vị cô nương này.....

Nhậm Anh liền cười nói:

- Người của tam vương gia.

Tất nhiên tên lính không tin, tam vương gia nổi tiếng không gần nữ sắc sao giờ lại xuất hiện nữ nhân? Hắn vẫn kiên định:

- Không được, không có thứ chứng minh không được vào. Mong cửu vương gia thứ lỗi.

Nhậm Anh tức giận:

- Ấy ấy, nhà ngươi....

- Cửu đệ.

Trong kiệu truyền đến giọng nữ nhân, một tên thị vệ vén màn che cho cô bước xuống. Nguyệt Lam khí chất mẫu nghi đi đến trước mặt tên lính kia, đưa ra lệnh bài:

- Nữ tử Nguyệt Nhi, tam vương phi của Đinh vương phủ.

Những người có mặt ở đó thất kinh, lệnh bài không thể làm giả, huống gì trên người nữ nhân này có có y phục vương phi của Đinh thái phi quá cố. Một loại y phục mà cả hoàng hậu cũng không có, độc nhất vô nhị. Hắn vội cúi đầu:

- Tam vương phi, nô tài thất lễ, có mắt như mù.

Nguyệt Lam vẫn bình tĩnh cất lại lệnh bài rồi quay người vào trong:

- Cửu đệ, đi thôi.

Nhậm Anh vội đi theo, ghé qua tai nói nhỏ:

- Cái gan tẩu thật lớn.

Lúc này cô mới tỏ ra sợ hãi, hai tay run lẩy bẩy:

- Ta tưởng chết rồi.

Mấy cái này cô đều học trong quyển sổ mà Lam lớn đưa, quả nhiên giúp ích. Cứ tự tin, tỏ ra bí ẩn là người đối diện sẽ sợ.

Hai người đi qua một con đường thành bằng đá cao, hai bên đều có lính canh giữ. Chốc chốc lại có người chặn lại kiểm tra, nhưng có Cung Dịch Nhậm Anh nên nhanh chóng tiến vào sân rồng cực kỳ lớn, đông đúc quan lại và sứ giả các nơi ập về.

Nhậm Anh nói nhỏ với cô:

- Tam tẩu, tẩu đi đi, ta trở về ghế.

Không cần nói nhiều cô cũng biết, nếu để người ta hiểu lầm hai người thì không nên cho lắm. Cô gật nhẹ đầu, đợi cậu vào trong hẳn rồi mới ung dung bước đi trên con đường trải gấm, những bông tuyết nho nhỏ tô điểm trên tấm thảm đỏ dài. Chỉ có lối đi duy nhất, có muốn đi đường khác cũng không được.

Ưỡn ngực, thẳng lưng, đi từng bước, tự tin lên Khả Nguyệt Lam.

Cả điện Hồng Đài đang có tiếng cười nói, những người nói chuyện ăn uống. Bàn yến tiệc sơn hào hải vị cái gi cũng có, một khung cảnh tráng lệ. Lần đầu tiên Nguyệt Lam thấy cung đình nên có chút loá mắt, điện đài dát vàng, người người nghiêm trang. Ở trên sảnh chính trên cùng là long sàng, nam nhân tuấn tú ngồi đó chắc có lẽ là Cung Dịch Nam Dương. Cung Dịch Nguyên Cố và Cung Dịch Nhậm Nam ngồi ngay ghế vương gia bên phải, bên trái là của các thái phi. Phi tần mỹ nữ ngồi một bên chếch xuống dưới vài bậc thang hai bên, sau đó là các quan lại cấp cao.

- Sao nàng ấy lại đến đây?

Cung Dịch Nguyên Cố đăm mắt vào nữ nhân nổi bật giữa đường gấm đỏ đang đi đến kia, cau mày hỏi cửu đệ. Nhậm Nam chậc lưỡi:

- Tại sao tẩu ấy không được đến?

- Hai người giở trò gì?



Chưa kịp gì cả, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào giai nhân xinh đẹp kia. Ngay cả hoàng đến cũng để ý đến, khẽ ngoắc Hiệu công công lại hỏi:

- Hiệu công công, kia là phi tần trong cung sao?

Hiệu công công nheo mày, lắc đầu:

- Không ạ, mỹ nữ này xác định không phải người trong cung.

Nguyệt Lam đi từ phía xa đến, những người có mặt vôin dạt sang hai bên, giữa hàng trăm người vẫn giữ được nét lạnh lùng. Những tên đàn ông kia bắt đầu bàn tán đến nét đẹp của cô.

- Giai nhân kia, ngươi là người ở cung nào? Sao bây giờ mới đến?

Hiệu công công lên tiếng, Nguyệt Lam vẫn bước lên hai mươi bậc thang đến chỗ chầu, quỳ xuống hành lễ:

- Bái kiến hoàng thượng, nữ tử mạo phạm đến trễ vì có vài việc bận.

Cung Dịch Nam Dương nhìn y phục trên người cô thì có chút khó hiểu, liền hỏi:

- Ngươi ở cung nào? Hiệu gì? Tạo sao mặc y phục chính thất?

Nguyệt Lam không trả lời ngay mà ngước lên nhìn Cung Dịch Nguyên Cố ngồi bên phải, ánh mắt thâm trầm. Nhậm Anh cười hì hì xem trò vui:

- Tam hoàng huynh, huynh định đuổi tẩu về sao?

Một phi tần ngồi phía dưới liền lên tiếng:

- Thưa hoàng thượng, quả thật thần thiếp chưa thấy vị phi tần nào như nàng ta cả.

- Đúng đó, thật sự là chưa thấy.

Âu Thiên Hoa ngồi phía dưới với cha mình, liền nói nhỏ:

- Cha, là cô ta, trước kia con thấy xuất hiện trong Đinh vương phủ.

Âu gia gương mặt hỗn loạn:

- Sao cô ta dám vào đây?

Âu Thiên Hoa nở nụ cười xảo trá, đứng dậy:

- Để con.

Nói xong cô ta đi lên sân chầu, cúi xuống:

- Bẩm hoàng thượng, nữ tử Âu Thiên Hoa, quả thực trước kia có gặp vị cô nương này.

Nam Dương ngạc nhiên:

- Thật sự là phi tần sao? Thật là thấy nàng khá lạ đó.

Âu Thiên Hoa nói thêm:

- Nử tử thấy cô nương này nhưng không phải ở trong cung, mà là.....

- Đinh vương phủ.

Tiếng Cung Dịch Nguyên Cố cất lên, rất nhẹ nhàng thoải mái. Y rời ghế đi xuống, cúi người đỡ Nguyệt Lam dậy rồi quay lại cúi người:

- Bẩm hoàng thượng, đây là nương tử của thần đệ, Nguyệt Nhi, và cũng là tam vương phi của Đinh vương phủ.

Mọi người có mặt đều ngạc nhiên, nhìn nhau ngơ ngác. Nam Dương khó xử:

- Chuyện này......

Y lại giải thích:

- Ta cũng không muốn làm mọi người hoang mang, nhưng đó là sự thật.

Nhậm Anh ngồi một bên, khoé miệng giật giật.

Thật là thú zịiii!!

Nguyệt Lam cũng cúi đầu, nói nhỏ mình y nghe được:

- Ta tưởng ngài để ta bị mang ra chém rồi vác xác về chứ?

Cung Dịch Nguyên Cố mỉm cười, ánh mắt thập phần ôn nhu:

- Lúc về phạt nàng sau.

Cô liền nở một nụ cười "trà nghệ", tỏ ra mỏng manh yếu đuối:



- Tiểu nữ chỉ là một cô nương không tài không cán, không thể so được với phi tần mỹ nữ của hoàng thượng. Thần thiếp cũng không tự nhận mình xinh đẹp, vì nét đẹp đại trà này ai cũng có.

Cung Dịch Nam Dương ngồi trên long sàng thấy y mỉm cười thì biết rằng đó chính là thật. Nữ nhân kia mồm mép sắc sảo, nói câu nào cũng không thể kiếm lỗi trách phạt.

Được rồi, cho là ta không hiểu được đệ.

Hắn khoát tay:

- Vậy tam vương phi về ghế ngồi đi.

Hiệu công công liền bảo một nô tỳ đứng trong đám cung nữ:

- Ngươi lấy một chiếc ghế cho tam vương phi.

- Không cần.

Cung Dịch Nguyên Cố lên tiếng, dắt Nguyệt Lam đi lên mười mấy bậc thang nữa, tiến đến chỗ ngồi hoàng thất:

- Ngồi cùng ta.

Cả điện Hồng Đài xôn xao, ai cũng ngạc nhiên lẫn ghen tỵ.

- Tam vương gia thế này......

- Quả thật hai người họ là phu thê.

- Tam vương phi thật là được trọng dụng.

Những sứ giả nước khác cũng đến đưa lễ vật cho hoàng đế. Khả Nguyệt Lam ngồi bên cạnh ghé vào tai y trách móc:

- Ngài đi chẳng bảo ta gì cả, không phải ta biết thì hôm nay ngài sẽ biến thành nam phi của tên Nam Dương kia cho mà coi.

Cung Dịch Nguyên Cố khẽ khẩy chóp mũi cô một cái:

- Nàng thật lớn mật, dám đến thẳng đây.

Cô hừ một cái, quan sát:

- Ngài có phải đang muốn mượn tay của Vũ Hoài Thương phải không? Xin lỗi nhé, nàng ta không còn gì với vị vua kia, bây giờ muốn leo lên đầu ta ngồi đấy. Còn Âu Thiên Hoa, lúc trước Nhậm Anh phục kích Bắc Trấn Hầu trên đèo cùng Âu gia, không phải nàng ta còn giá trị thì ta đã sớm bán đi rồi.

Nếu không phải mấy ngày nay cô mơ đến cảnh y giữa mấy trăm người bị lập nam phi thì hôm nay chết chắc.

Y nhéo nhẹ tai nàng như dạy dỗ hài tử:

- Nàng nắm thóp hết tất cả mà không nói ta, bây giờ còn trách?

Cô đánh vào tay hắn, giận dỗi:

- Ta nói ngài đều nghe sao, nếu nghe thì Tình Hương và Mạc Dã đã không chết.

Những cử chỉ thân mật của hai người bị người khác thu vào mắt. Cung Dịch Nam Dương nắm chặt tay lại.

Rốt cuộc là tự ta đa tình sao? Thì ra là đệ không phải tránh xa nữ nhân mà là không phải nữ nhân của đệ sẽ không gần.

Vũ Hoài Thương căm hận, nữ nhân kia có gì hơn cô chứ? Cũng tâm cơ mưu kế để lên làm tam vương phi thôi.

- Bái kiến Thiên Lĩnh thiên tử, hạ thần là sứ giả phương Bắc đến.

Một người đàn ông đã khá lớn tuổi, đầu đội mão, y phục phương Bắc, đôi mắt nhỏ ranh ma, còn cả hai chùm ria mép đến quỳ xuống sân chầu. Hắn khuất tay bảo lính đưa vào một cái hộp gỗ dài:

- Đây là bảo kiếm của thiên tử ta cố ý chọn làm lễ vật.

Nguyệt Lam không hiểu mấy cái thứ triều chính này, chỉ ung dung ngồi ăn đĩa nho nhìn ngó xung quanh.

- Âu Thiên Hoa kia đang tức giận lắm nhỉ? Ồ! Sao ánh mắt hai tên đại thần kia lại như thế? Này Hạo Lâm, chàng có thể thu vẻ đẹp này lại được rồi đó.

Nhận thấy mọi người thường xuyên nhìn qua bên này, cô có chút khó chịu. Cung Dịch Nguyên Cố rút khăn trong áo ra lau tay cho cô:

- Vậy vẻ đẹp của nàng cũng phải dấu đi.

Cô kích động nắm lấy tay y, hướng mắt về vài sứ giả:

- Hạo Lâm, bên kia có người của phương Tây.

Y liền nhìn theo rồi giải thích:

- Họ đến đây hai ngày trước, nghe đâu là đi thuyền mất ba tháng mới đến nơi.

-------

Tuyết Gia: Nào mấy cái bóng đèn kia, ra đây nốt cho Nguyệt Nhi xử một lần nào:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.