Tiếng cửa mở ra, Nguyệt Lam giật mình quay lại, ngạc nhiên:
- Sao ngài hôm nay về sớm thế?
Mặt chờ chưa lặn, đoán cũng tầm khoảng bốn năm giờ chiều mà thôi. Bình thường y ít nhất phải tối mịt gần khuya mới về.
Cung Dịch Nguyên Cố bước vào, tiện tay đóng cửa lại đi đến:
- Hôm nay không bận gì nhiều. Nàng đang làm gì đó?
Cô câu miệng cười rồi ngồi qua một bên chừa chỗ co y, lậy vài trang sổ, trả lời:
- Ta đang ghi chép lại mấy cái cần lưu ý.
Y ngồi xuống, nhìn trang giấy gạch xoá, viết chằng chịt chữ không khỏi cau mày:
- Nàng tính sổ sách? Cái này Thuý a nương làm rồi mà.
Nguyệt Lam chống cằm, lắc đầu:
- Không, ta tính xem thừa bao nhiêu để trích ra một ít để nấu đồ ăn cho mấy người ngoài kia.
Cung Dịch Nguyên Cố rõ không vui, hắn không tiếc vài đồng bạc mà là lo cho cơ thể cô. Hắn gập quyển sổ ném lên kệ sách gần đó:
- Mấy việc này không cần nàng lo.
Nguyệt Lam vội vàng lồm cồm muốn vươn người đến lấy, la lên:
- Không được, chuyện này của ta.
Y sẵn tiện ôm luôn cô vào người, bàn tay lớn áp lên má cô, nhìn thẳng:
- Nàng không ngoan ngoãn là ta nhốt ở Đoản Bạch viện luôn đấy.
Nguyệt Lam rũ mắt xuống, có chút buồn:
- Không phải ta muốn lo chuyện bao đồng đâu, mà là tại vì mấy người đó chỉ toàn là người già cả ốm yếu với mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2735099/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.