Một tháng sau cơ thể Khả Nguyệt Lam đã không còn yếu ớt. Cũng may nhờ Cung Dịch Nguyên Cố vơ vét hết thảo dược, đồ bổ mang đến. Cái Hằng Hà lãnh cung kia sớm đã bị từng núi thuốc quý tứ phương chất đầy ắp. Không còn lạnh lẽo như trước nữa, mà có cây cỏ, hoa lá.
Đặc biệt cô không còn bị giam cầm ở chân giường nữa, mà được tự do đi lại trong lãnh cung.
Hắn cũng rất mực bảo vệ cô, tuyệt nhiên ngoài hắn và cận vệ trung thành thì chẳng ai biết đến sự tồn tại của mỹ nhân trong kia.
Những tai mắt khắp chốn đều hướng về, nhưng không điều tra được kết quả gì. Chỉ thu về được " do hoàng thượng quá nhớ Hoàng thị nên rất hay lui đến lãnh cung để tưởng nhớ".
Khả Nguyệt Lam nhận được sự chăm sóc tận tình, cũng chẳng biết hắn là làm cái gì, chỉ biết rằng đó là phu quân của mình. Sáng sẽ rời đi, buổi tối lại về, thỉnh thoảng sẽ có hôm không về, cứ mãi như thế cũng thành quỹ đạo mới.
Vải vóc, thức ăn đều có người sẽ đưa đến theo mỗi tuần một lần. Cô cũng chả quan tâm ngoài kia có những gì, cần biết ngoài ấy là một nơi đáng sợ nên Cung Dịch Nguyên Cố mới để cô ở đây.
Tin tưởng vào hắn vô điều kiện.
Hôm nay vẫn thế, nhân một ngày nắng ấm áp, rũ đi những cái lạnh giá kia. Nguyệt Lam cùng A Thi mang chăn gối ra sân phơi, phủi bụi. Sau một hồi vật lộn với mấy cái chăn đông dày cộm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734764/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.