Sau buổi trưa, Nguyệt Lam không có chuyện gì làm, thật sự rất muốn ra ngoài xem một chút. Nhưng sợ rằng đột nhiên quan binh sẽ đến nên đành nén lại, ở không chán chường, tên gỗ kia thì vẫn im thin thít.
- Lục Tự, ở đây có người không?
Hắn ngồi mài kiếm ở giếng trời, trả lời cộc lốc:
- Không có.
- Vậy tại sao ngươi lại ở đây một mình?
- An toàn.
- Ngươi thật sự là người đưa củi vào lãnh cung?
- Ừ!
Đoạn nói chuyện không đâu vào đâu, cô cũng bỏ cuộc. Nhẩm rằng cần phải ở lại khoảng nửa tháng hoặc hai mươi ngày. Còn chưa kể lúc rời đi gặp binh quan hay là những người xấu khác, nơi này cũng chẳng biết là ở đâu. Nhưng chắc chắn là rời xa Chỉ An, hắn nói an toàn chắc chắn an toàn.
- Vậy ngươi ở đây thì mua đồ thế nào?
Lục Tự cầm thanh kiếm được mài sắc, sáng loáng giơ lên ngắm nghía:
- Đi giao củi sẽ tiện thể mua.
Nguyệt Lam ngồi trên bậc thềm đá, nhìn vào khu rừng bên cạnh:
Sao ngươi không làm tường cắt ngang khu rừng ấy? Nhỡ có thú hoang vào thì sao?
- Chạy dễ hơn.
Ha! Cũng được lắm, biết để đường cho mình chạy cơ.
- Vết thương chưa lành, ngươi vào nghỉ đi.
Lục Tự quay lại nhìn cô, rồi nhìn vào căn phòng nhỏ kia. Khu nhà này tất cả phòng đã bị tốc mái hoặc là dột, nhẹ nhất thì mọc rêu phong. Trước kia hắn vốn nghĩ một mình cô độc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734759/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.