Tưởng chừng Khả Nguyệt Lam ở lại với Lục Tự mười ngày nửa tháng. Đến hôm cảm thấy hắn khoẻ mạnh hết rồi chuẩn bị ngỏ lời rời đi thì có chuyện. Cô ở trong sơn trang hoang vu không người ở này vốn dĩ không biết, nhưng một lần được tên đầu gỗ kia đi đâu về nói:
- Nguyệt Nhi, hai ngày nay cố gắng thu giọn đồ đạc rời khỏi đây.
Nguyệt Lam đang ngồi ăn dưa hấu, ngạc nhiên hỏi:
- Quan binh biết?
Lục Tự lắc đầu:
- Ta vừa ra thị trấn nghe ngóng, kinh thành bây giờ đang loạn lạc, triều chính rối ren, bè phái chia năm xê bảy không ổn thoả. Quân nhiều nơi đã chuẩn bị dày xéo thị trấn này nên phải chuyển đi.
Cô liền bỏ miếng dưa đang ăn dở cũng bị doạ sợ, thôn trang bỏ không này sắp trở thành chiến trường. Vậy làm sao cô có thể đi? Lạng quạng bị bắt làm nô lệ thì có mà chết.
- Vậy phải rời đi? Thế thì đi đâu?
Lục Tự nghĩ ngợi một lúc, một thân hắn đi đâu cũng được, cùng lắm thì quay về Lương quốc. Nhưng bây giờ thêm một người thì đúng là chỗ đến còn hạn hẹp. Một người cô độc hơn hai mươi năm như hắn bây giờ lại vác một của nợ chu du thiên hạ thì ra gì được.
- Đến Nam Thịnh.
- Nam Thịnh? Là ở đâu cơ?
- Đất phía Nam.
Nguyệt Lam không biết ở đây rộng rãi bao nhiêu, nhưng cứ trốn Cung Dịch Nam Dương đến đâu hay đếm đó. Đất phía Nam cách khá xa, nếu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734756/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.