Hôm nay ra chợ cô đã cố ý thăm dò tình hình của Chỉ An, quân Đông Cương chiếm cứ hai châu thành. Xung quanh kinh thành đều trở thành chiến trường.
- Không khoẻ?
Lục Tự đang ăn cơm thấy cô thất thần liền hỏi. Nguyệt Lam giật mình quay lại:
- Hả? À ờ không phải, chỉ là đang nghĩ cứ như vậy sẽ không ổn.
- Không cần lo.
Hắn và một đũa cơm vào miệng, rồi nói tiếp:
- Tuy trước kia ở thôn hoang kia nhưng không có nghĩa ta không có tiền.
Cũng đúng, hắn chỉ là không thích tiêu tiền thôi. Chứ phong thái của hắn toát lên vẻ đầy tiền.
Nguyệt Lam vẫn còn lưỡng lự:
- Ta chỉ ở nhờ thôi, đệ còn phải lấy vợ sinh con nữa. Sau này ta còn phải trở về.
Lục Tự nghe vậy liền không vui, hắn gác đũa lên bát rồi nhìn cô. Mái tóc dài khô xơ lại dài ra che đi phần mắt của hắn, nhưng vết sẹo trên má kia vẫn không ẩn được, đáng sợ thập phần. Ánh mắt vốn bình lặng bây giờ giống như nổi gió, vài tia sát khí:
- Tỷ còn muốn trở về?
Nguyệt Lam gâth đầu:
- Đúng vậy.
Lục Tự lại hỏi:
- Vì tên hoàng đế đấy?
Cô lắc đầu:
- Không phải.
Hắn cười nhạt, cầm bình trà bên cạnh rót ra ly:
- Vì Cung Dịch Nguyên Cố.
Nguyệt Lam kinh ngạc, bát cơm trong tay xém chút nữa rơi xuống. Căng thẳng đến độ sau lưng lạnh ngắt:
- Đệ biết?
Hắn uống một ngụm trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734752/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.