Trúc Sơn viện được Di nương và Phụng lão săn sóc rất tốt. Đến nỗi mà gia cầm ở đây xém xíu là thành thú cưng luôn rồi. Gà vịt rất biết phép tắc, lạch bạch cục tà cục tác đi theo từng đàn, nhởn nhơ đi dạo. Quy gặp lại Khương như cố hữu lâu rồi không thấy mặt, mừng quýnh lên, kéo nhau ra bìa rừng trúc thoả mãn vui đùa. Trúc Sơn viện cũng ổn thoả, Di nương và Phụng lão cũng trở về nhà. Tại vì con trai của bà, tức là bố của Tiểu Tán đã về, sửa sang lại căn nhà nhỏ ở thị trấn. Hôm nay hắn đến đón gia đình, không quên cúi đầu cảm ơn Cung Dịch Nguyên Cố đã cưu mang.
Căn viện lại vắng bóng người, Tình Quân và Viễn Thần đưa họ đến nơi cũng đã rời đi. Nơi này cũng chỉ còn hai người với đám con vật.
- Quy, không được bắt gà nữa.
Nguyệt Lam đang nấu ăn trong bếp thì nghe tiếng gà quang quoác phía sau nhà, ngẫm là con sói xám chết tiệt kia lại bắt gà nên la lớn lên. Quy đang nằm nghịch tuyết ngoài sân với Khương nghe gọi liền lò đầu vào cửa bếp. Cô thấy nó thì ngạc nhiên:
- Ngươi ở đây? Vậy ai bắt gà của ta?
Quy hơi nghiêng cái đầu lớn, gương mặt hết sức đần độn, rất mắc cười. Cô nhận ra gì đó, liền đặt cái vá múc canh xuống, chạy ra phía sau xem. Một cái bóng màu cam vụt qua, một con cáo trên miệng còn ngoặm con gà mái mơ.
Mẹ kiếp, đàn gà chăm bẵm mãi mà nó nỡ lòng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734734/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.