- Tỉnh lại đi.
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Nguyệt Lam cau mày, cô nằm lắng tai nghe. Đầu đau như búa bổ, cả người như rời rạc ra, trước mắt một màng sương mỏng. Đưa tay dụi mắt một chút mới nhìn rõ nơi này.
Xà nhà bằng gỗ, mùi thảo dược thoang thoảng, cạnh giường là một nam tử cao lớn đang đứng khoanh tay nhìn cô. Gương mặt kiên nhẫn chờ đợi cô tỉnh dậy.
- Tỷ tối qua cưỡi ngựa đi đâu?
Nguyệt Lam vẫn không nhận ra, có chút ngạc nhiên hỏi lại:
- Cưỡi ngựa sao? Cưỡi ngựa đi đâu?
Nam tử kia quay người rời đi, ném lại phía sau một câu:
- Dậy đi, các tẩu tử đến đang chờ tỷ làm đậu phụ kìa.
Cô vẫn chưa kịp hiểu, ngồi dậy khỏi giường lẩm bẩm:
- Cái gì vậy?
Căn nhà mộc mạc, mọi thứ đều là cũ kỹ xa xưa. Nguyệt Lam vẫn nhớ là đang ở Trung Du cơ mà. Còn đi đua ngựa với Từ Hân nữa, sau đó là bị ngã.
- À lại mơ.
Từ khi tỉnh dậy cô vốn hay nằm mơ những giấc ngắn như vậy, chỉ là đến sáng thì chẳng nhớ gì cả.
Rời khỏi phòng, cô vươn vai một cái, một nam nhân mặc huyết phục thập phần xinh đẹp đang xay đậu ở cối đá ngoài sân thấy liền nói:
- Nhanh ra đây, Nguyệt Nhi.
Người này cô có nhớ, rất thân thiết trong những giấc mơ. Nguyệt Lam cười một cái rồi đi một vòng quanh sân.
Có rất nhiều người, ở bên góc có một nam một nữ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-nuong-tu-ta-tu-noi-khac-den/2734721/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.