Càng nhìn hắn, càng nghe những lời xàm xí mà hắn nói nàng càng cảm thấy đau đầu. Nàng kị nhất chính là tiếp xúc với nam nhân, trên người hắn lại tỏa ra mùi bạc hà vô cùng quyến rũ, thế nhưng lại khiến nàng có chút không quen, khe khẽ rùng mình.
Vô Danh công tử lại cảm thấy cái rùng mình của nàng vô cùng dễ thương. Suy cho cùng nàng cũng là nữ tử, mặc dù nàng cùng Hạ Đào đi lên rừng lưu vong thế nhưng suy cho cùng nam và nữ không thể nào không "thụ thụ bất tương thân" được. Dáng vẻ đáng yêu này của nàng...
Được, hảo, hắn thích, chỉ hận không thể nhào lên cắn má nàng một phát.
Nguyệt Thiên Thư bắt đầu chuyển từ trạng thái chống đối sang trạng thái hoang mang cực độ, rướn người lên hướng tới Thần Minh cầu cứu.
Thần Minh ơi, Thần Minh à, mặc dù là thuộc hạ của hắn cứu ngươi thật nhưng mà suy cho cùng là ta vẫn có thể cứu ngươi mà. Ta lại là đồng đội của ngươi nữa đó, dù chúng ta mới ở bên nhau không lâu nhưng ít ra cũng đã từng cùng nhau lên đấu trường một lần mà, ta còn bắn một mũi tên kết thúc trận đấu nhanh giúp ngươi nữa. Ít nhiều gì ta cũng nặng cân hơn hắn...vài gram chứ.
Nghĩ đoạn, nàng tự tin hướng đôi mắt cún con về phía Thần minh cầu cứu qua đôi vai vững chãi của Vô Danh.
[Trao đổi bằng ánh mắt....
Thư: Thần Minh, cứu ta!
Minh: Được, ngươi chờ ta....]
Đúng là nói chuyện với người thông minh khác hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3114060/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.