Nhưng chuyện dù sao cũng đã xảy ra lâu lâu lắm rồi, lâu đến mức bây giờ nghĩ lại em không còn thấy đau, thấy nhói nữa đâu anh à, vài chục năm trôi qua rồi. Chắc rằng ở thế giới kia, anh đã một vợ và hai con rồi nhỉ, không biết còn nhớ em không, nhớ người con gái này không?
Một chút tiếc nuối hoài niệm ùa đến thật tự nhiên đến mức nàng không kìm lại được, mặc cho bản thân ngồi bần thần lúc lâu nhìn cành đào đang trổ hoa, mặc cho gió lùa qua mái tóc, chảy qua hàng mi dài, mặc cho bao người đang nhìn quan sát. Cảm giác ấy mới dễ chịu làm sao.
- Nguyệt Ảnh cô nương!Nguyệt Ảnh cô nương!- Một chất giọng cao cao của ữ tử vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ một cách nhanh nhảu đến mệt. Giọng không nhẹ nhàng, lọt vào tai hơi gai góc nhưng cao thanh.
Nàng quay lại, một nữ tử vận áo gấm màu vàng xen đỏ, đầu đội tấn kim thoa, khuôn mặt thanh tú, không được liệt vào hàng mỹ nhân nhưng ưa nhìn, tóc đen nhánh búi cao mượt mà, mũi cao, môi anh đào đo đỏ hơi quá vì son đậm,gò má hồng hồng, không tệ, không tệ. Tuy nhiên, có gì đó sai sau à nha.
Để chứng thực được cái sai sai gì đó nằm ở chỗ nào, nàng ngay lập tức đứng dậy, miệng vẫn cười nói:
- Có chuyện gì không?- Nhưng thật ra toàn bộ sự chú ý đều dồn lên dỉnh đầu của cô.
Trời sinh nàng không cao lắm, nhưng nhờ chăm chỉ luyện võ nên chiều cao cũng nhích hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3113978/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.