Nàng chống cằm nhàm chán nhình ngũ quan của vị công tử quần là áo lượt này. Tư vị không tồi, tu vi cũng khá tốt, là ma pháp sư hoả hệ, mày cong mi rũ rất giống nữ nhân nhưng bộ ngực phẳng lì kia chứng tỏ điều ngược lại. Đôi má đỏ hồng tức giận, mày nhíu chăth đang cố nhìn xuyên thấu nàng qua áo choàng đen và xuềnh xoàng giản dị.
Cậu thâth sự muốn biết nàng là ai, như thế nào mà trong một thời gian ngắn đã nghĩ ra được một câu thơ làm cho cậu thua đậm đến như vậy:
- Nguyệt Ảnh cô nương, đúng quả là anh tài khí phách. Bạch mỗ thán phục thán phục!
Nàng cười thầm trong bụng, cảm thấy giao du với loại ngừoi này quả là thú vị:
- Không cần khách sáo đến như thế, thật ra ta còn rất nhỏ, trẻ người non dạ, còn phải gọi là Bạch huynh mới đúng! Thất lễ thất lễ!
Nàng khách sáo mấy câu, cậu cũng đáp trả khách sáo mấy câu, miệng mồm luôn cười nhưng não đang xoay vòng vòng điên cuồng không kém những người vừa nghe câu khi nãy. Họ có nghe nhầm không, mới có tí tuổi mà đã anh tài như vậy rồi, đây rốt cục là người của gia tộc nào, là người của thể loại tổ chức nào mà họ không biết được. Nàng nói nàng là một sơn nữ quanh năm sống trên núi không một bóng người? Đùa à, thế người dạy cho nàng là ai? Cái loại kiến thức nghịch thiên ấy là sao hả?
- Đúng là một nữ nhi thông minh, Nguyệt muội, làm soa muội có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3113968/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.