Nàng vừa mới khỏi vết thương lưng chừng mới vài tuần liền nài nỉ Thiên Dạ cho đi vào thành. Nhưng với danh y là một thầy thuốc cao cấp, Tiểu Dạ không bao giờ có thể chấp nhận điều đó: 
- Tỷ tỷ, người đợi qua tháng này đi. 
- Không được! 
- Hết tuần. 
- Không! 
- Phải hôm nay à? 
- Đúng! 
Thấy nàng cứng đầu quá, ngay cả Dạ cũng muốn nổi quạu, cau có quay mặt đi, tay lật lật giở giở cuốn y dược đang đọc dở mà ngó lơ, dù ngoài là đang đọc nhưng trong tâm thì không có tiếp thu được cái tí ti ông cụ nào hết. Thực chất, nó( Dạ Dạ) không sợ nàng, thậm chí còn không coi nàng ra cái củ cà rốt khoai tây gì, nhưng nàng là người mà nó chọn, không thể buông tha dễ dàng được. Chủ nhân ngàn năm có một, nó không đủ kiên nhẫn mà đợi thêm ngàn năm nữa. 
Hạ Đào tỷ bước vào hang, trên tay là bát cháo nóng hổi toả mùi thơm phức của thịt heo rừng bằm, trên người vận bộ đào y kinh diễm, nở một nụ cười nhẹ dỗ dành nó không thôi, vừa đặt bát cháo nằm gọn tron* tay nàng: 
- Haizzz. Thư nhi vô cùng quyết đoán, nếu đã hạ quyết tâm rồi thì dù hôm nay ngươi có đánh sập cửa động thì muội ấy cũng sẽ tìm cách chui ra cho bằng được. 
Nó gấp cuốn sách lại để ngay ngắn trên bàn quạu quọ, vận một bộ bạch y hờ hững. Đúng roiif, vì Thiên Dạ nhà ta là hồ ly trắng chín đuôi mà, kiểu gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-khuynh-thanh-thien-tai-trieu-hoi-su/3113944/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.