Nháy mắt, Hiên Viên tây Thành tươi cười nở rộ như hoa. Y thậm chí còn phong độ đẩy cửa phòng nghiêng người làm tư thế “thỉnh”
Đoạn Thuấn Kiệt còn muốn trầm ngâm nhưng chân đã bước ra ngoài cửa. Hiên Viên Tây Thành hoàn toàn xem nhẹ chúng thị vệ, hai người bước danh xuyên qua hành lang dài gấp khúc.
Tim hắn lúc này rất hoảng loạn, Đoạn Thuấn Kiệt biết mình cùng đi với Hiên Viên Tây Thành là hành động ngu xuẩn nhất, cũng như đang đang đặt cược cả cơ nghiệp. Hắn không sợ Hiên Viên Tây Thành đang có âm mưu gì, thậm chí trong tiềm thức còn như một con thiêu thân lao đầu vào âm mưu của y, nhưng vậy hai người họ không thể nào phải đối mặt trên chiến trường tàn khốc.
Hiên Viên Tây Thành phía trước chạy ngày càng nhanh, dường như y muốn ra khỏi thành. Đoạn Thuấn Kiệt nghĩ muốn đuổi theo y, trong lòng có cảm giác chân trời góc biển cũng muốn đuổi theo.
Sự thật chứng minh mình đoán không sai. Nơi đến cũng không xa, đó chính là ngoại ô của Bình An thành.
Mặt trời dần ngã về tây, Hiên Viên Tây Thành thân hắc y liền vào tửu *** ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, hô lớn: “Tiểu nhị, mang đến một vò rượu, mấy dĩa thức ăn.”
Không biết nên khóc hay nên cười, Đoạn Thuấn Kiệt không nói gì ngồi đối diện y. Không nghĩ tới lại làm y đau cho dù y đã tổn thương hắn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn đầy mỡ.
Hiên Viên Tây Thành cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-anh-hung/2813586/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.